Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô thấy anh không nói gì, trong lòng nói thầm, anh làm gì mà nhìn cô như thế? Lẽ nào trên mặt cô dính gì à?
Cô sờ lên mặt của mình, hình như không có gì hết mà!
Quyền Đế Sâm chưa có nói gì, anh và cô cùng đi đến bên cạnh bàn trà.
Anh gọi một tiếng: "Ông nội..."
Quyền Thịnh Quốc đang chém giết trên sông Chu và sông Hán trên bàn cờ với Mặc Hi, ông cụ khoát tay, ý bảo ông cụ nghe thấy rồi!
"Cụ nội, cụ phải toàn lực ứng phó đấy! Nếu không cháu phải ăn mất tướng quân của cụ rồi đấy!" Mặc Hi mỉm cười nói.
Quyền Thịnh Quốc thở dài: "Đây đúng là giang sơn xuất nhân tài, Hi Hi càng ngày càng giỏi rồi đấy!"
Ván cờ này tổng thể thì đã hạ xong rồi, kết quả Quyền Thịnh Quốc thua rồi!
Mặc Sơ bê trà cho Quyền Đế Sâm, trong tiết gió xuân mát mẻ của mùa thu, uống một ngụm trà ấm.
Cô lại bê một cốc cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ông tới uống trà!"
Quyền Thịnh Quốc khen Mặc Sơ không dứt miệng: "Nhóc à, cháu đúng là một cô bé tốt! Cháu đã nuôi được một đôi trai gái, con gái thì khôn ngoan lanh lợi, con trai thì thông minh cơ trí."
"Đấy là gen di chuyền của nhà họ Quyền tốt!" Mặc Sơ không ôm cái công lao này: "Ông nội là đại nhân vật bình định giang sơn, Đế Sâm cũng là người tài giỏi! Cái này là thế hệ này truyền thừa xuống thế hệ tiếp ạ!"
"Cháu, con bé này, cháu cứ biết nói chuyện như thế đấy!" Quyền Thịnh Quốc rất vui, ông cụ liếc qua Quyền Đế Sâm vẫn im lặng không nói gì, ông cụ nói: "Hay là? Hai đứa cháu, đi lên hồ chơi thuyền đi? Đế Sâm, nhóc Sơ vẫn chưa đi đến hồ chơi bao giờ, cháu đưa con bé đi dạo đi."
"Vâng!" Quyền Đế Sâm đứng lên.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Đi đi! Ông và các chắt chơi cùng nhau!"
"Vâng!" Mặc Sơ tiến lên, đi cùng Quyền Đế Sâm tới chiếc thuyền nhỏ bên hồ.
Một chiếc thuyền gỗ, không gian chỉ chứa được hai người, còn phải dùng tay chèo thuyền, lúc này đang là tiết thu, hoa sen đều đã nở xong rồi, hoa sen cũng đã héo rũ, cả mặt hồ có một phong cảnh kiểu hiu quạnh.
Quyền Đế Sâm lên thuyền trước, anh đưa tay ra với cô, sau đó kéo Mặc Sơ lên thuyền.
Sau khi hai người lên thuyền, Mặc Sơ muốn cầm cái để chèo thuyền, Quyền Đế Sâm nói: "Em sức yếu, anh làm cho!"
Thế là, cô ngồi ở mũi thuyền, Quyền Đế Sâm thì vươn hai cánh tay ra, hai cánh tay vô cùng hữu lực, khi quạt nước chuyển động ở mũi thuyền, nước bắt đầu lưu động từ từ.
Mặc Sơ nhìn lên bầu trời xanh thẳm, không có một tí mây trắng nào.
Cuối thu trời mát, vạn dặm không mây, bầu trời màu xanh còn phản chiếu trong nước hồ trong vắt, thỉnh thoảng còn có chú chim bay qua, rơi xuống một chuỗi cắt hình.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ ngắm nhìn anh: "Có phải tâm trạng anh không tốt đúng không? Nếu như anh muốn nói, thì em sẵn lòng lắng nghe!"
Quyền Đế Sâm chỉ nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt đó so với hồ nước còn muốn sâu hơn nhiều.
"Có một vài chuyện phiền não, nhưng mà đã xử lý xong rồi." Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng nói: "Bà Quyền, biết nhìn sắc mặt như vậy, còn không đùa cho anh Quyền vui được à?"
Mặc Sơ bật cười: "Em kể một câu chuyện cười cho anh nghe nhé: Có một chàng trai trẻ đưa bạn gái đi thảo cầm viên xem lão hổ, lúc đút cho lão hổ ăn, bạn gái không cẩn thận rơi vào trong vườn hổ, tình huống nguy cấp lắm rồi, những người khác cũng sợ chết khiếp. Cô ấy đã đập chết một lão hổ ngay tại chỗ, một con khác thì sợ đến nỗi chạy về núi hổ trốn mất tăm..."
Quyền Đế Sâm khẽ cười một cái, nhưng không có nói chuyện.
"Nào, lại đây!" Anh nói.
Thật ra, chiếc thuyền rất bé, cô cách anh chỉ có vài xích thôi. (Một xích bằng 1/3 mét)
Mặc Sơ đứng lên: "Người ta là em gái ngồi ở mũi thuyền đấy!"
Câu chuyện cười một lão hổ trước đó không có chọc cười Quyền Đế Sâm, mà một câu em gái ngồi ở mũi thuyền lại làm anh bật cười.
Mặc Sơ đi tới bên cạnh anh, thấy anh một mình chiếm vị trí của hai người, thế cô ngồi đâu đây?
Anh giơ chân ra cho cô!
Mặc Sơ ngồi lên trên: "Liệu em có đè hỏng anh không?"
"Đúng thế, vừa nãy em mới đè chết một lão hổ!" Quyền Đế Sâm trêu cô.
"Anh xấu thật đấy!" Mặc Sơ vung nắm tay, cô đấm anh một cái lên vai.
Lúc này, Quyền Đế Sâm mặc cho chiếc thuyền nhỏ phiêu đãng giữa hồ, anh không có chèo, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Mặc Sơ dựa vào anh, cô không biết anh xử lý chuyện gì, nhưng cô lờ mờ cảm thấy, nhà họ Quyền và nhà họ Long có một số chuyện xưa không thể không nói.
Còn cô là con gái của Long Diệu Thiên, cái này là sự thực.
Cô có ở bên Quyền Đế Sâm hay không, quyền quyết định nằm ở anh!
Cô nghĩ, bất luận anh có quyết định như thế nào, cô cũng không trách anh!
Chỉ có điều, anh không nói, cô cũng không hỏi.
Cô không có cách đi thay đổi sự thực cô là con gái ruột của Long Diệu Thiên, cô cũng không thay đổi được quyết định của Quyền Đế Sâm.
Cô chỉ có làm cho bản thân đi đón nhận sự thật như thế này, cô chỉ mong, mỗi giây mỗi phút cô và anh ở bên nhau, cô đều quý trọng trọn vẹn.
Ánh nắng mùa thu, khi sắp vào buổi trưa, chiếu thẳng lên người, Mặc Sơ cũng bỏ áo khoác trên vai xuống: "Em nóng rồi!"
Bất thình lình, cô quàng nó lên cổ anh: "Woa, cũng đẹp lắm!"
"Thiếu bị xử lý có phải không?" Lúc Quyền Đế Sâm nói, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.
Mặc Sơ thè lưỡi: "Anh muốn xử lý em như thế nào?"
"Ném vào trong hồ cho cá ăn!" Quyền Đế Sâm khẽ nở nụ cười.
"Đừng mà..." Mặc Sơ ôm chặt lấy cổ anh, yêu kiều nói: "Đừng ném em vào hồ, em sẽ ngoan..."
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú, ánh mắt thâm thúy không hề dao động.
Trong lòng Mặc Sơ có hơi thấp thỏm bất an, cô giống như là đang khẩn cầu anh, đừng vứt bỏ cô, cô đã là một đứa trẻ không nhà để về rồi!
"Đừng vứt bỏ em, được không?" Mặc Sơ nói đến câu sau, lại nghẹn ngào.
Anh thở dài: "Không khóc, anh sẽ không ném em xuống hồ..."
"Oh yeah!" Mặc Sơ lập tức thay đổi nét mặt, lúc nãy còn là dáng vẻ muốn khóc thì giờ đã ánh nắng tươi sáng rồi, cô mỉm cười nói: "Trêu anh thôi!"
Quyền Đế Sâm dùng một tay bóp eo nhỏ của cô, nào ngờ cô lại giở trò gian trá!
Kỹ thuật diễn xuất của Mặc Sơ lại có thể lừa được người đàn ông này, cô nói với vẻ vui ơi là vui: "Vui quá vui quá!"
Cô xoay tới xoay lui trong lòng anh, không hề chú ý được biến hóa của người đàn ông này.
Khi cô nhận ra thì đã muộn rồi.
"Cái đó..."
Quyền Đế Sâm làm cô đứng lên, anh đã cởi quần áo và quần, chỉ để lại một chiếc quần tam giác trên người, dưới ánh mặt trời, làn da màu lúa mạch của anh cũng rực rỡ đầy sức sống, sắc thái dương lên một đạo mê người.
"Ở trên thuyền chờ anh!" Anh nói xong, liền muốn xuống hồ.
"Đừng!" Mặc Sơ bắt lấy tay anh: "Hồ nước sâu như này, bên dưới có khi còn có quái vật, ngộ nhỡ có nguy hiểm thì sao?"
"Thì sao nhỉ?" Quyền Đế Sâm lắc đầu: "Qu ái vật hồ nước chưa có nghiên cứu khoa học chắc chắn, nói cách khác là không rõ ràng!"
Mặc Sơ vẫn không buông tay: "Người ei ngoài hành tinh cũng chưa từng trải qua nghiên cứu khoa học, nhưng, bọn họ cũng tồn tại, đúng không? Còn có tam giác quỷ Béc mu da, máy bay mất tích thần bí, đây cũng là một nơi chưa có đáp án, Đế Sâm, em không muốn anh xuống!"
Cô vừa nói vừa lắc đầu, hơn nữa nói đến phía sau, cô còn khóc thật rồi cơ!
"Lo cho anh như thế à?" Quyền Đế Sâm lau nước mắt cho cô: "Hay là em không tin anh có năng lực như thế?"
Mặc Sơ ôm chặt anh không buông: "Em không muốn anh xuống!"
Cô giống như một đứa bé vừa được kẹo, làm thế nào cũng không chịu buông tay đại nhân!
Quyền Đế Sâm thấy cảm xúc của cô kích động như vậy, anh lại an ủi cô: "Mặc Sơ, em sao vậy?"
"Em không muốn anh xuống!" Mặc Sơ vẫn lặp lại câu này.
"Được, anh không xuống nữa!" Quyền Đế Sâm dịu dàng nói, anh lau nước mắt cho cô: "Sao bảo khóc là khóc vậy?"
Lúc này, Mặc Sơ mới nín khóc mà cười, đúng là cảm xúc của cô biến hóa cực lớn!
Anh và cô ôm nhau, rõ ràng cô cảm nhận được cái gồ lên ở chỗ quần anh, cô hơi ngượng ngùng nhìn anh: "Anh, cái đó..."
Bỗng nhiên lúc này thuyền có một chút lắc lư, Quyền Đế Sâm ôm chặt Mặc Sơ: "Cây chèo của thuyền chúng ta bị cây sen héo quấn chặt rồi, anh xuống cởi nó ra!"
Anh nói xong, liền nhảy xuống luôn.
Mặc Sơ rất lo lắng cho anh: "Đế Sâm..."
"Ngoan, nếu không gỡ được, thì chúng ta về bờ kiểu gì đây?" Quyền Đế Sâm trấn an cô.
Sau khi anh gỡ được chiếc ván chèo thuyền, anh bơi một vòng quanh chiếc thuyền nhỏ.
Mặc Sơ chỉ yên lặng nhìn anh, anh ở trong nước, giống như cá mập cường tráng, tất nhiên, trong hồ nước không có cá mập!
Tóm lại, người đàn ông này bất kể là trên trời, dưới đất, trong nước, chỉ cần là nơi có anh, thì anh chính là sinh vật hấp dẫn người nhất.
Quyền Đế Sâm vừa bơi vừa đẩy thuyền lên bờ.
Kết quả, lúc lên bờ, Mặc Sơ nhìn thấy chỗ dẹp dẹp ở quần, cô nhìn anh, trong đôi mắt đều là nghi vấn và khổ sở.
Nhưng, còn chưa nói chuyện cô đã rơi nước mắt rồi.
"Mặc Sơ..." Quyền Đế Sâm từ trong nước nhảy lên bờ, anh dùng dây thừng buộc lại con thuyền nhỏ, rồi anh mới quay lại nắm tay cô: "Nào."
Anh thấy Mặc Sơ đang khóc thút thít.
"Sao vậy?" Anh không hiểu.
Hôm nay, cảm xúc của cô dao động quá lớn!
Quyền Đế Sâm biết, Mặc Sơ rất ít khi thế này!
Chẳng lẽ là vì chuyện Long Diệu Thiên là bố đẻ của cô...
Lúc này, Mặc Sơ chỉ vào chỗ quần nhỏ *** của anh!
"Ướt rồi..." Quyền Đế Sâm lấy quần thường của anh qua: "Không sao, cởi quần ướt ra, thay cái khô là được mà!"
Quyền Đế Sâm chỉ mặc một chiếc quần thường, không có mặc áo, tiết trời mùa thu vẫn không lạnh.
Lúc anh đưa tay ra dắt Mặc Sơ xuống, cô hu hu nói: "Có phải anh không muốn với em..."
Quyền Đế Sâm thấy cô đau lòng như vậy, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Không muốn cái gì?"
Cô khóc nói, chỉ khóc.
Quyền Đế Sâm chợt tỉnh ngộ, anh nói: "Em là nói, anh không muốn làm chuyện thân mật của vợ chồng với em hả?"
"Lẽ nào không phải sao?"
Quyền Đế Sâm thật sự cạn lời rồi, anh xoa đầu cô: "Em nghĩ đi đâu vậy?"
Cái này không phải là cô nghĩ, mà là anh không có muốn chạm vào cô nữa!
Cô biết, từ khi cô được anh cứu về từ tay Long Diệu Thiên, anh liền lạnh nhạt với cô!
Cô đang nghĩ, liệu có phải là anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên vào lúc đó không?
Anh rất ít khi ôm cô, cho dù là ngủ chung trên một chiếc giường, anh cũng sẽ không thân mật với cô lắm, càng đừng nói đến chuyện cởi hết quần áo!