Mặc Sơ còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, anh mở màn bá đạo đến cực điểm khiến cô không hề có đường lui.
Một khi Quyền Đế Sâm mà đã quyết định thì anh sẽ thực hiện.
Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, cô chu miệng: "Khuya lắm rồi, ngủ thôi!"
Dáng vẻ xâm lược của Quyền Đế Sâm rất mạnh, làm cho cô có một loại cảm giác mình là thỏ trắng nhỏ.
Anh là người đi săn trời sinh, cô chỉ có thể là mục tiêu đã nhắm chặt của anh.
Cô không thoát ra được trói buộc của anh, vì thế, cô lùi vào trong chăn, và chỉ để lộ ra cái đầu.
Quyền Đế Sâm dùng một tay kéo cô ra khỏi chiếc chăn đơn, giọng nói từ tính trầm thấp mà khàn khàn của anh vang lên: "Không muốn nữa à?"
Mặc Sơ bị anh kéo ra, hai tay của cô không bắt được anh, hai chân của cô đá về phía anh, kết quả, còn không cẩn thận kéo áo dài tắm của anh ra.
"Cuối cùng bà Quyền đã chịu chủ động một lần rồi à?" Quyền Đế Sâm nở nụ cười.
Mặc Sơ biết người đàn ông này phúc hắc, cô không ngờ anh phúc hắc đến như này!
Cô chỉ vô tình đạp phải áo choàng tắm của anh, kết quả thì sao? Cô bị người đàn ông này nói thành cô đã chủ động!
Quyền Đế Sâm ngồi trên giường, anh đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, tư thế này giống hệt tư thế của bọn họ ở bờ hồ buổi sáng.
Mặc Sơ giãy dụa trong lòng anh: "Tại sao anh muốn làm là làm? Tại sao chuyện gì cũng là anh nói là tính hả?"
Quyền Đế Sâm mỉm cười: "Thế tối nay, quyền chủ động giao hết cho em đấy! Em muốn làm như thế nào thì làm thế đó! Tất cả do em nói mới tính!"
Mặc Sơ có chút nóng lòng muốn thử: "Thật sao?"
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Anh rất dân chủ!"
Dân chủ... mới là lạ!
Mặc Sơ học theo dáng vẻ của anh, kéo áo choàng tắm của anh ra.
Hai tay cô ôm cổ anh, trong lòng như đang đánh trống vậy.
Cô cúi đầu hôn lên môi mỏng của anh, cô bắt chước theo dáng vẻ ngày thường anh dạy, hôn anh nhẹ như lông vũ, một đôi tay nhỏ bé cũng đang xoa nhẹ lên lưng anh, xoa xoa lên từng đốt xưng cột sống của anh...
Đôi mắt của cô lại đang kề sát và nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh, đối mắt sâu thẳm kia của anh đang cổ vũ cô chủ động!
Sự chủ động của cô vẫn rất ngây ngô.
Ngoại trừ hôn môi anh, đôi mắt nhìn anh chăm chú, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng đã quên mất là còn phải làm gì.
Tay nhỏ ở phía sau lưng của anh, dán lên làn da khỏe khoắn của anh, xoa nhẹ lên xương sống anh nhiều lần.
Hai tay anh vỗ về tấm lưng của cô, hiện tại đã chuyển đến phía trước, lúc anh làm dáng sắp cởi áo lót, Mặc Sơ nói: "Đã nói rồi mà, anh Quyền, anh phạm quy rồi!"
Quyền Đế Sâm thấp giọng dỗ cô: "Bà Quyền, đợi đến trời sáng chúng ta cũng chưa vào được phần chủ đề chính!"
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Cơm ngon không sợ muộn, canh ngon không sợ lâu! Anh Quyền, bình tĩnh chớ nóng vội nha!"
Mặc Sơ chợt thấy, hóa ra làm người nắm quyền chủ đạo kia, thật là rất sảng khoái!
Cái này giống như một bữa cơm một chén canh, cô có thể khống chế độ lửa, còn Quyền Đế Sâm luôn bá đạo đến cực điểm cũng chỉ có nghe theo cô thôi!
Đến giờ này, quyền chủ động ở trên tay ai, ai tới nắm giữ thì cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Cô chỉ muốn hòa tan cùng anh, mặc kệ thân thế, mặc kệ thù hận, mặc kệ ân ân oán oán của thế gian, mặc kệ yêu hận tình thù của người ở thế gian, cứ đơn thuần như thế này tới một trận đại tiệc hòa tan trong anh có em trong em có anh!
Tình đến chỗ sâu, thì ra đều không cần ngôn ngữ đi giải thích.
Mặc Sơ thích cảm giác hòa chung với anh, thích từng chút từng chút mà anh cho cô, cô không kìm được nên đã nghẹn ngào.
Thế sự đổi thay, không ai biết tương lai sẽ xảy ra cái gì.
Cho dù cô yêu một cách nghiêm túc, sống một cách tích cực và cố gắng, thì cũng không ngăn cản được những áp lực thế tục trong cuộc đời biến đổi lớn lao.
Vậy thì, giờ phút này, xin hãy để cô dùng tình yêu yêu thật tốt.
Sau này, bất kể là một ngày kia, khi cô nghĩ tới ngày hôm nay, cô cũng sẽ nghĩ rằng cô có hồi ức khiến cho cô tưởng niệm.
Quyền Đế Sâm đã phát hiện ra cô đang khóc, anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô: "Sao lại khóc rồi thế này?"
Mặc Sơ lắc đầu: "Em vui..."
"Phụ nữ đúng là làm từ nước!" Quyền Đế Sâm thấp giọng nỉ non bên tai cô: "Anh vẫn đang bị nước ấm của em vây quanh..."
Mặc Sơ chợt hiểu ra, cô cắn môi anh một cái, người đàn ông này dâm tà lên thì đúng là không có cực hạn!
Quyền Đế Sâm bật cười, anh đưa tay ra nắm lấy tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan xen.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô nhìn thấy bàn tay mình đang ở nằm trong bàn tay to của anh.
Thì ra, ở trong ấm áp mang theo nỗi sợ hãi, sợ sau khi đối phương buông tay, sẽ mất đi tình yêu.
Khi mười ngón tay đan vào nhau, có một phần không chịu không nỡ, trải qua từ sợ hãi cho đến có được.
Quyền Đế Sâm biết cô đang khóc cái gì, anh nghiêm túc nói: "Bất luận thân phận của em là gì, trong mắt anh, em chỉ có một thân phận, đó chính là vợ của anh, phu nhân của anh, mẹ của con anh!"
Mặc Sơ ôm lấy anh, trong nước mắt lại mang theo nụ cười.
Cô vừa khóc vừa cười, cảm xúc dao động rất lớn.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Bà Quyền, từ mặt cảm xúc của em, anh có thể cảm nhận được vừa thu lại vừa co lại..."
"Anh Quyền, anh xấu quá!" Mặc Sơ cười nói.
Đêm đã khuya, tình vẫn thế.
Đêm gió lạnh, tình luyến lưu.
...
Công ty tổ chức hôn lễ.
Buổi chiều Mặc Sơ mới tới công ty, tối qua cô và Quyền Đế Sâm quá phóng túng, buổi sáng cô toàn nằm trên giường.
Quyền Đế Sâm dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh không có ý ghét bỏ cô.
Mặc Sơ nghĩ mình đúng là không có việc gì lại đi tìm việc, kết quả cô mệt lử.
Phụ nữ a, luôn dễ nhạy cảm.
Lúc người đàn ông chạm vào quá, cô lại không chịu nổi.
Lúc đàn ông không chạm, cô lại nghĩ rằng anh có lòng khác rồi.
Lúc Mặc Sơ đến, có thế nào thì cô cũng không ngờ, hai vị khách quan trọng nhất tới công ty lại là Úc Lạc Hàn và Long Yên.
Cô nhìn hai người này, Úc Lạc Hàn được thả rồi à?
Chị Tông tiến lên: "Cô Long Yên và anh Úc tìm em đấy!"
"Chị Tông, chị đi làm việc trước đi." Mặc Sơ nói, sau đó cô nói với Long Yên và Úc Lạc Hàn: "Hai vị, mời theo tôi vào văn phòng!"
Mặc Sơ đi vào, cô ngồi trên ghế làm việc của mình, Úc Lạc Hàn và Long Yên thì ngồi trên sô pha.
Long Yên nói: "Tôi và Úc Lạc Hàn chính thức quyết định quan hệ yêu đương, chúng tôi sắp kết hôn rồi! Mời cô Mặc làm người lên kế hoạch cho hôn lễ!"
Mặc Sơ nghe Long Yên nói, cô nhìn về phía Úc Lạc Hàn.
Úc Lạc Hàn vẫn không nói gì, con người anh ta trông thì yên lặng, nhưng luôn làm cho người ta có một loại cảm giác khác biệt.
"Anh Úc..." Mặc Sơ mở lời: "Ý của anh thì sao?"
Úc Lạc Hàn cũng đang đánh giá Mặc Sơ, trước đây, lần đầu tiên Úc Lạc Hàn gặp Mặc Sơ là lúc Long Yên đi thử áo cưới, vẻ mặt của cô có chút cô đơn.
Một mỹ nữ Giang Nam như thơ như họa, giống như một bức tranh thủy mặc, sẽ không đặc đến nỗi làm người ta chán ghét, trái lại an tĩnh làm cho người ta tán thưởng.
Đây chính là ấn tượng của Úc Lạc Hàn dành cho Mặc Sơ.
Gặp lại, là ngày hôm nay.
Úc Lạc Hàn nói chuyện có điều giữ lại: "Cô Mặc Sơ có thể lên kế hoạch trước, chuyện cưới xin chưa có quyết định cuối cùng, nhưng mà, cô yên tâm, tôi sẽ gửi tiền đặt cọc, bất kể đám cưới của tôi có thành hay không, chi phí phải trả, tôi sẽ thanh toán hết."
Mặc Sơ gật đầu: "Hai vị muốn hôn lễ như thế nào?"
Long Yên lập tức chanh chua nói: "Chúng tôi muốn hôn lễ như thế nào, là việc của cô, không phải việc của chúng tôi!"
Cô rất tức giận về việc Úc Lạc Hàn nói chuyện với Mặc Sơ mà nói nhiều như vậy, còn nói dịu dàng như vậy nữa!
Tự nhiên mà vậy, Long Yên đổ cơn tức lên người Mặc Sơ.
"Được, tôi sẽ chuẩn bị bản phác thảo cho hai vị xem trước." Biểu cảm của Mặc Sơ rất lãnh đạm: "Hai vị còn có chuyện gì nữa không?"
Úc Lạc Hàn đứng dậy trước: "Hết rồi, tôi đi nộp phí!"
Sau khi Úc Lạc Hàn đi, Long Yên đứng trước bàn làm việc của Mặc Sơ, cô ta dùng ánh mắt tra tấn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô làm cho tốt vào, bằng không tôi không hài lòng với bản kế hoạch của cô, thì cô cứ chờ tôi cho cô đẹp mặt đi!"
Mặc Sơ cảm thấy có chút kỳ quái: "Đây là đám cưới của cô, giày vò tôi là có ý gì?"
Hay là... Long Yên chỉ lấy danh nghĩa kết hôn, để cố tình nhằm vào Mặc Sơ?