Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Mặc Sơ - Quyền Đế Sâm (Bản Mới)

Nhà họ Mộ.

Mộ Dật Phong ngồi trên ghế trong thư phòng, đây là nước cờ thứ hai của anh ta, bước thứ nhất là kích động gây rối ở trên mạng, làm to chuyện này; bước thứ hai, kích động người nhà đi tìm Quyền Đế Sâm tính sổ!

Anh ta đã nhận được ảnh chụp mà người anh ta ủy thác gửi tới.

Tô Thành Tường cũng đi theo đoàn biểu tình, anh ta chụp ảnh, rồi nhanh chóng chuyển cho Mộ Dật Phong.

Mộ Dật Phong cũng ra tay hào phóng, sau giao dịch lần đầu tiên thành công, Tô Thành Tường đã nếm được ngon ngọt, nên tiếp tục hợp tác vào dự án thứ hai.

Tiếc đứa trẻ thì không bắt được sói!

Đây là danh ngôn thiên cổ.

Lúc này, ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Người tập trung đang càng ngày càng đông, sau khi bị xúi giục thì những người này đã coi Quyền Đế Sâm là người có mối thù sâu đậm.

Mặc Sơ đứng bên cạnh Quyền Đế Sâm, cô im lặng không nói một câu nào.

Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại rồi gọi điện cho sở cảnh sát, giọng điệu của anh vô cùng cường thế: “Giam hết tất cả những người đó lại cho tôi!”

Mặc Sơ vừa nghe thấy vậy, trái tim cũng rơi xuống đất.

Cô chỉ nhìn thấy một mặt là Quyền Đế Sâm cưng chiều cô, nhưng cô cũng biết một mặt của anh là anh đối xử lạnh lùng vô tình với người khác.

Nhưng điều mà cô không ngờ được đó là, anh thật sự tuyệt tình như vậy.

Người trong đoàn biểu tình ở bên ngoài, trông thấy rất nhiều cảnh sát, hơn nữa còn là quân đội vũ trang trong bộ đội, bọn họ vác súng trên vai bao vây bọn họ.

Cảnh tượng cực kỳ chấn động lòng người.

Có người hỏi nhỏ: “Liệu chúng ta có bị bọn họ bắt chết không?”

“Không đâu!” Tô Thành Tường nói: “Các anh là người nhà của người chết, đây là quyền lợi mà các anh có, tìm được quyền lợi thật sự!”

Tô Thành Tường dùng máy ảnh chụp cảnh này lại, sau đó vừa xúi giục nhóm người nhà vừa tiếp tục gây rối!

Trong lúc nhất thời, nhóm người nhà và nhóm cảnh sát vũ trang cũng có xung đột.

Nhóm cảnh sát vũ trang chỉ nổ súng lên trời cảnh cáo, uy hiếp bọn họ!

Nhưng mà, những người này lại như bị điên vậy, bọn họ ra đánh cảnh sát trước luôn.

Mặc Sơ lo có người ở nhóm người nhà bị thương hoặc ngộ thương đến chết, cô vội vàng kéo góc áo Quyền Đế Sâm: “Anh bảo bọn họ nói lý đi! Những người này đều là người dân tay không tấc sắt, bọn họ đã mất đi người thân, hơn nữa còn là trụ cột trong gia đình, tâm trạng bi thương khó có thể tự kiềm chế, đừng để xảy ra chuyện có đổ máu nữa, được không?”

Quyền Đế Sâm an ủi cô: “Nhóm cảnh sát vũ trang sẽ xử lý!”

Mặc Sơ vẫn lo lắng: “Ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ có việc ngoài ý muốn thì sao? Giống như thi công trong tuyến tàu điện ngầm, có ngờ ngờ được âm mưu được ủ đã lâu đấy đâu? Sự việc tai nạn làm chết hơn một trăm công nhân kia, đã hủy hoại hơn một trăm gia đình, bao nhiêu người già đã mất con, bao nhiêu đứa trẻ đã mất bố? Bao nhiêu người vỡ đã mất chồng?”

Trong thoáng chốc, cơ thể Quyền Đế Sâm căng thẳng, cô đang nghi ngờ anh sao?

Cô đang nghi ngờ việc đó là anh làm? Cô đang nghi ngờ đó là âm mưu của anh, bởi vì anh muốn trả thù, cho nên, anh hủy hoại sinh mệnh, cho nên, anh tùy tiện làm bậy hy sinh hơn một trăm người sao!

Trong khoảnh khắc này, Quyền Đế Sâm lại cảm thấy, anh và Mặc Sơ đã chung giường chung gối lâu như vậy, hóa ra, tín nhiệm lại không chịu nổi một kích như này sao?

Giữa người với người, thì ra lại khó thổ lộ tình cảm như vậy ư?

Mặc Sơ thấy anh nhìn mình, gương mặt lạnh lùng tao nhã, sắc thái lạnh tanh, trong lòng cô quýnh lên, có phải cô đã nói sai gì rồi không?

“Đế Sâm…” Cô hé môi.

Quyền Đế Sâm không có đáp lại cô, anh xoay người đi ra ngoài.

Mặc Sơ nhanh chóng đi theo: “Đế Sâm, anh không thể đi ra!”

Bước chân của Quyền Đế Sâm không có dừng lại, cô vừa đuổi theo vừa nói: “Bây giờ bọn họ đều hận anh, anh đi thì chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn của hai bên, bây giờ anh ở đây, có được không?”

Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm dừng bước?



Anh đi vừa nhanh vừa gấp, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đêm đen, chỉ để lại một căn phòng trống vắng cho cô.

Rất nhanh, nhóm người nhà gây sự ở đây đã bị đưa đi hết, và bị giam lại.

Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nhưng mà, lòng của Mặc Sơ lại không bình tĩnh được.

Quyền Đế Sâm đã đi đâu? Tại sao anh lại tức giận?

Bởi vì cô nói câu đó sao?

Cô nói, thi công tàu điện ngầm là một âm ưu được mưu tính đã lâu!

Giờ phút này, Mặc Sơ cũng không biết sự việc đã phát triển thành cái dạng gì rồi.

Anh đã đi ra ngoài, Quyền Đế Sâm sẽ đi đâu?



Nhà họ Mộ.

Vạn Hương hầm canh cho Mộ Thế Trung, bà ta bê cạnh đến trước mặt ông ta cho ông ta uống.

Bác sĩ bảo, có thể về nhà tĩnh dưỡng.

Mộ Thế Trung ra viện, Vạn Hương đang chăm sóc ông ta tỉ mỉ.

Khi ông ta xem tin tức đưa tin, chỗ ở của Quyền Đế Sâm ở Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải bị nhóm người nhà của người thiệt mạng bao vây, ông ta cảm thấy rất vui vẻ.

“Tôi đã nói mà, Quyền Hạo Nhiên có một đứa con trai tài giỏi, lẽ nào Mộ Thế Trung tôi khong có sao?” Mộ Thế Trung vô cùng phấn chấn.

Vạn Hương nhẹ giọng nói: “Thế Trung, bác sĩ bảo ông phải tĩnh dưỡng, tránh vui quá buồn quá, tâm trạng nhất định phải ổn định, được không?”

Lúc này, Mộ Thế Trung trầm mặt xuống: “Bà có ý gì hả? Bây giờ Quyền Đế Sâm không còn nở mày nở mặt như trước nữa, tôi vui một chút cũng không được hay sao? Còn nữa, lúc tôi hôn mê bà lại đi tìm Quyền Đế Sâm tới thu mua công ty của tôi, bà có suy nghĩ gì vậy?”

Nét mặt của Vạn Hương thay đổi, bà ta vội vàng giải thích: “Thế Trung, lúc ông hôn mê, tôi chỉ nghe thấy ông nói ba chữ Quyền Đế Sâm, lúc đó tôi chỉ muốn cứu công ty, tôi không biết cậu ta có ý thu mua, xin lỗi…”

“May mà Dật Phong đã trở về!” Mộ Thế Trung mất kiên nhẫn ngắt lời bà ta: “Nếu không thì công ty Mộ Thị đã đổi chủ rồi! Bà, người phụ nữ này, tôi nhìn thấy bà là tôi không an lòng nổi!”

Vạn Hương lập tức rơi nước mắt.

Bà ta lấy ông ta bao nhiêu năm, chưa từng hai lòng, bây giờ bị Mộ Thế Trung chỉ trích như thế, bà ta che miệng, định khóc một trận đau khổ.

“Ra ngoài!” Mộ Thế Trung bảo bà ta.

Vạn Hương đi ra ngoài, bà ta cũng đi ra khỏi biệt thự ở sườn núi luôn.

Mắt thấy sắp đến tết rồi, bà ta nhìn con đường dưới chân núi, giăng đèn kết hoa, bầu không khí náo nhiệt.

Nhưng mà, từ trước đến nay con người bà ta luôn thích yên tĩnh.

Bà ta rất ít khi đi ra ngoài.

Hôm nay, bà ta chăm sóc tỉ mỉ cho Mộ Thế Trung, bà ta rất muốn công ty tốt lên, nhưng lại bị Mộ Thế Trung mắng té tát!

Bà ta cũng không biết đi đâu nữa!

Bà ta nhìn ánh đèn nê ông lấp lánh trên đường, còn có những bóng hình vội vã, bên trong cửa hàng các tiểu thương đang rao hàng, không dứt bên tai.

Ở phía trước có một quán trà sữa, bà ta lạnh lắm, bà ta muốn đi uống một cốc trà sữa.

Sau khi gọi đồ uống, bà ta lại nhận ra là mình không mang tiền.

“Xin lỗi, tôi…” Vạn Hương rất xấu hổ: “Tôi không mang tiền!”

“Có điện thoại không?” Nhân viên phục vụ nói với bà ta: “Quét wechat thanh toán rất thuận tiện.”

“Tôi cũng không mang!” Vạn Hương không biết mình sẽ đi ra ngoài lâu như này, nên bà ta không mang theo gì hết: “Xin lỗi, thật ngại quá…”



“Tôi thanh toán cho!” Mặc Sơ đi vào trong cửa hàng, cô nói: “Cho tôi một cốc hương sô cô la.”

Cô thanh toán, rồi đưa trà sữa cho Vạn Hương: “Bà Mộ…”

Vạn Hương nhận lấy: “Cảm ơn cô, bà Quyền… mỗi lần tôi chật vật, may mà có cô…”

Mặc Sơ ngưng mắt nhìn bà ta, bà ta lạnh đến nỗi run cầm cập, đang là mùa đông, bà ta ra ngoài cũng không mặc áo khoác dày nữa!

“Không sao, một cốc trà sữa thôi mà, cần gì phải khách sáo như vậy?” Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Lát nữa uống trà sữa xong, tôi đi cùng bà sang đối diện mua một chiếc áo khoác!”

“Không cần!” Vạn Hương nói: “Lúc nữa là tôi về rồi!”

Mộ Thế Trung có mắng bà ta đi chăng nữa, thì đó cũng là nhà của bà ta!

Bà ta vẫn phải trở về.

Mặc Sơ nhìn thấy hai mắt bà ta đỏ bừng, cô nghĩ có khả năng là bà ta đã chịu uất ức: “Lát nữa tôi đưa bà về!”

“Không cần đâu!” Vận Hương vội vàng lắc đầu, bà ta cảm thấy như thế cũng không công bằng với Mặc Sơ, vì thế bà ta nói: “Bà Quyền, tôi biết cô là người tốt, nhưng mà, hình như nhà họ Mộ và nhà họ Quyền có hiểu lầm trên chuyện làm ăn, mặc dù giữa tôi và cô không có gì, nhưng, đám đàn ông lại không nghĩ như vậy…”

Mặc Sơ nhìn bà ta: “Thế giới của đàn ông, chúng ta không hiểu! Những nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, vậy thì không cần nói về bọn họ.”

Vạn Hương gật đầu.

Sau khi hai người uống trà sữa xong, Mặc Sơ kéo Vạn Hương đi tới cửa hàng quần áo ở đối diện, mua mọt chiếc áo khoác dày chống rét cho bà ta.

“Tôi về nhà, tôi sẽ chuyển khoản lại cho cô.” Vạn Hương nói: “Bà Quyền, cảm ơn cô!”

“Gọi tôi là Mặc Sơ đi!” Mặc Sơ thản nhiên nói: “Giữa chúng ta, cũng không cần câu nệ gọi nghiêm túc như thế!”

“Được!” Vạn Hương gật đầu: “Cô cũng có thể gọi tôi là chị Hương giống Ngạn Hạo.”

“Chào chị Hương!” Mặc Sơ nói: “Thế chiếc áo đó coi như là quà gặp mặt nhé! Tôi gọi taxi cho bà, bà về cẩn thận!”

Vạn Hương vô cùng cảm kích, bà ta ngồi lên xe, Mặc Sơ đưa tiền cho tài xế.

Sau khi chiếc xe đi được một đoạn đường, thì lại dừng lại bên đường.

Vạn Hương đi xuống xe: “Mặc Sơ, tôi vẫn chưa hỏi cô, muộn thế này rồi sao cô còn ở trên đường một mình?”

"Tôi tùy tiện đi vậy thôi, dạo này công việc áp lực lớn, tôi đi cho khuây khỏa, tìm linh cảm.” Mặc Sơ nói: “Lát nữa tôi cũng về! Chị Hương, muộn lắm rồi, chị mau đi đi!”

Vạn Hương gật đầu: “Tôi biết, con người tôi không có bản lĩnh gì, nêu cô mà bị uất ức, thì tôi cũng không giúp được gì cho cô, nhưng, cô mà có tâm sự, thì cô có thể thổ lộ với tôi, nói ra được sẽ tốt lên nhiều.”

“Được!” Mặc Sơ tiễn bà ấy lên xe.

Còn cô thì đi trên đường, xuyên qua một con ngõ, đi qua một cửa hàng rồi lại một cửa hàng nữa.

Ma nơ canh đứng trong tủ kính, bày ra dáng người xinh đẹp.

Cô bỏ tay vào trong túi quần, tâm trạng cũng như trời đông này, lạnh thấu xương.

Khi cô đi đến một ngã tư đường, cô nhìn thấy một đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang khóc.

Cô bé gọi: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Người đi đường cũng không biết đứa bé này tới từ đâu!

Mặc Sơ đi qua, ngồi xổm bên cạnh đứa bé: “Bạn nhỏ, cháu tên gì? Bố mẹ cháu sống ở đâu?”

“Mẹ cháu bảo, bố cháu ở trên trời, đang nhìn bọn cháu.” Bạn nhỏ chỉ lên bầu trời: “Hôm nay mẹ đi ra ngoài, vẫn chưa về…”

Mặc Sơ nghe ra, ý của người mẹ là, bố của đứa bé này đã qua đời rồi.

“Mẹ cháu tên là gì?” Mặc Sơ thấy đứa bé chạc tuổi các con mình, nên không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Cô bé nói không ra, Mặc Sơ đành phải gọi điện báo cảnh sát, xin cảnh sát giúp đỡ.

Bọn họ đưa đứa bé về sở cảnh sát, nhập tên của đứa bé vào tư liệu, thì mới biết, bố của cô bé chết trong vụ thi công tuyến tàu điện ngầm, người mẹ hôm nay đi biểu tình, bị bắt lại rồi.
Nhấn Mở Bình Luận