Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Mặc Sơ - Quyền Đế Sâm (Bản Mới)

Mặc Sơ bị giọng nói nghiêm túc của anh làm cho giật mình, cô nhìn anh chằm chằm: “Tôi còn chưa có bằng lái.”

Xét về mặt kinh tế của cô, đừng nói là mua xe, mua một cái lốp xe cũng đã rất tốn sức rồi, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đăng ký lớp học lái.

Quyền Đế Sâm mở cửa xe ra: “Lên đi.”

Mặc Sơ ngồi ra ghế sau, nghe thấy anh nói chuyện: “Hôm nay đi đăng ký luôn đi, ba tháng sau là sẽ có bằng lái.

Nhưng mà bổn cô nương làm gì có tiền mà đăng ký!

Anh thấy cô không nói gì, đôi mày cau lại, dường như rất mất hứng.

“Tôi không có tiền đăng ký đi học.” Mặc Sơ đành phải ăn ngay nói thật.

Tiền lương của cô quanh năm phải chi tiêu thắt chặt, tiền học tiền ăn lẫn tiền chữa trị của hai đứa bé là thứ cần tiêu xài nhiều nhất. Cho nên cô rất ít khi mua quần áo mới, càng không có hứng thú đổi mới đồ dùng.

Quyền Đế Sâm lái xe đến biệt thự Hồng Thụ Lâm, về phòng lấy văn kiện rồi quay lại xe lái xe đi lần nữa.

Trên đường đi, anh không hề nói một câu nào.

Mặc Sơ không biết mình chọc giận anh ở đâu, cô đến dưới công ty, anh thả cô xuống nhưng vẫn không nhả cho cô một chữ, lái xe rời đi.

Sau khi tới công ty, Quyền Đế Sâm vẫn giữ khuôn mặt khó chịu đó gọi Tả Điện Vũ đến: “Vào đi.”

“Tổng giám đốc Quyền…” Tả Điện Vũ không hiểu vì sao hôm nay Tổng giám đốc Quyền vừa đến đã mất hứng.

Quyền Đế Sâm trầm giọng hỏi: “Sao không làm thẻ cho Mặc Sơ?”

“Thẻ gì?” Tả Điện Vũ ngẩn ra, Quyền Đế Sâm làm gì bảo anh ta phải làm thẻ gì đâu! Nhưng Tả Điện Vũ là một người thông minh, anh ta lập tức hiểu ra ngay: “Tôi đi làm ngay đây!”

Tả Điện Vũ đi ra ngoài, đồng thời gọi điện thoại cho người phụ trách ngân hàng, đi được vài bước lại hỏi: “Tổng giám đốc Quyền, bỏ vào thẻ mười vạn đã đủ chưa ạ?”

Quyền Đế Sâm bực mình nhìn anh ta, Tả Điện Vũ vội vàng nói: “Một trăm vạn, tôi đi ngay đâu.”

Tả Điện Vũ mở một tài khoản ngân hàng một trăm vạn, nhanh chóng chạy tới Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.

“Cô Mặc, cô đến quán cà phê đối diện công ty đi.” Tả Điện Vũ gọi điện cho cô.

Mặc Sơ tưởng Quyền Đế Sâm có chuyện gì, cô thấy chỉ có Tả Điện Vũ đến thì hơi bất ngờ: “Trợ lý Tả, anh cũng có việc cần nhờ tôi à? Anh thích kiểu con gái như thế nào? Mập mạp hay thanh mảnh? Dịu dàng như nước? Mạnh mẽ như lửa?”

Chờ Mặc Sơ ngồi xuống rồi, Tả Điện Vũ mới đưa cho cô một cái túi nhỏ: “Đây là đồ Tổng giám đốc Quyền muốn đưa cho cô.”

Mặc Sơ mở ra xem, đó là một chiếc thẻ ngân hàng loại vàng, cô giật mình nhìn Tả Điện Vũ: “Sao anh ấy lại đưa cho tôi cái này?”

“Tổng giám đốc Quyền ra lệnh, tôi chỉ làm theo lời thôi.” Tả Điện Vũ nghiêm túc nói.

Mặc Sơ suy nghĩ, sáng nay cô vừa nói không có tiền đăng ký thi bằng lái xe, vậy mà anh đã gọi trợ lý giám đốc riêng làm hẳn một chiếc thẻ vàng cho mình.

Khi Tả Điện Vũ chuẩn bị rời đi, Mặc Sơ gọi anh lại: “Trợ lý Tả, tôi có một câu hỏi…”

“Mời cô Mặc nói.” Tả Điện Vũ dừng bước.

Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: “Chuyện Thải Tiểu Mãn có liên quan gì tới anh ấy không?”

Tả Điện Vũ vẫn rất bình thản, anh ta là trợ lý riêng của Quyền Đế Sâm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, lạnh nhạt đáp: “Cô Mặc, tôi không có quyền trả lời những vấn đề riêng tư của Tổng giám đốc Quyền.”

“Được rồi.” Mặc Sơ giơ chiếc túi trên tay lên: “Cảm ơn anh đã đưa tới cho tôi.”

“Đừng khách khí.” Tả Điện Vũ nhanh chân rời đi.

Mặc Sơ vẫn ngồi ở chỗ cũ, cô vuốt ve tấm thẻ vàng trong tay, cô rất thật thà, nếu anh đã cho cô tiền thì cô nhận vậy.

Những năm tháng sống trong khổ sở khiến cô hiểu ra, làm người phải học được cách cúi đầu, cũng phải học cách có gì ăn nấy. Huống chi Quyền Đế Sâm cho cô mà cô không nhận mới là không nể mặt anh.

Chiều nay cô đến trường lái đăng ký thật, mệnh lệnh của anh cô cũng phải lập tức chấp hành.

Khi Mặc Sơ đến ATM lấy tiền, cô bỗng muốn xem thử Quyền Đế Sâm cho mình bao nhiêu tiền trong thẻ, cô nhìn vào, vậy mà lại là một chuỗi số không dài.

Mặc Sơ giật nảy mình, cô lớn vậy rồi mà chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến thế. Cô đếm một lát, vậy mà tới tận một trăm vạn, xem như cô phát tài rồi! Quyền Đế Sâm đúng là hào phóng, vung tay một cái là hơn một trăm vạn. Có phải lần sau cô nên khóc lóc than nghèo trước mặt anh thì anh sẽ cho cô thêm mấy trăm vạn không?

Thời gian của Mặc Sơ rất gắt gao, ban ngày cô phải đi làm, ban đêm mới có thời gian rảnh tập lái xe.

Bởi vì vừa học lái xe nên khá căng thẳng, cô phát hiện hai tay mình không nâng lên nổi.

Mặc Sơ đi ra khỏi bến tàu điện ngầm, lại thấy Thải Tiểu Mãn đang nhìn mình đầy căm hận.

Quả nhiên Thải Tiểu Mãn bị người ta lừa.

Có công ty nổi tiếng muốn ký hợp đồng với cô ta, nói muốn mời cô ta đóng phim, kết quả lúc cô ta đi tìm thì lại là công ty giả, người đại diện giả, mà cô ta bị công ty lừa đóng phim người lớn là thật.

Lúc ấy người đại diện công ty đã nói: “Đây là quy định của công ty, mỗi nữ diễn viên vào công ty làm việc đều phải đóng phim như thế này để bày tỏ lòng trung thành với công ty. Bằng không công ty chi vài tỷ đô đầu tư, đến lúc đó các cô không làm theo hợp đồng thì làm sao bây giờ?”

Thải Tiểu Mãn quá muốn được nổi tiếng, cho nên cô ta tin ngày. Nào ngờ đây lại là một cái bẫy lớn giăng ra, bây giờ cô ta mất hết danh tiếng, đến việc làm cũng không có. Đây hoàn toàn là lỗi của Mặc Sơ, Thải Tiểu Mãn chưa từng cho rằng đó là lỗi của mình.

“Mặc Sơ, cô đứng lại đó cho tôi!” Thải Tiểu Mãn chỉ tay vào cô: “Cô phải bồi thường tổn thất cho tôi.”

“Ý cô là gì?” Mặc Sơ không hiểu nổi, cô đâu có nợ Thải Tiểu Mãn thứ gì?

Thải Tiểu Mãn tức giận nói: “Tôi thành như bây giờ, thanh danh hủy hoại, công việc cũng mất, không có người đàn ông nào thích tôi, tất cả là vì tôi, nếu không phải vì cô, sao tôi có thể bị đẩy đến nước này?”

“Tôi đã sớm nhắc nhở cô rồi, tự tạo nghiệt không thể sống.” Mặc Sơ hừ một tiếng, cô xoa cánh tay đau nhức: “Tôi không cần phải bồi thường gì cho cô cả, cô đừng mong chiếm được gì từ tôi. Cô vẫn nên tỉnh táo lại mà làm người đi.”

Thải Tiểu Mãn cản đường cô: “Làm sao? Làm trò với đàn ông à?”

Mặc Sơ thấy Thải Tiểu Mãn hạ lưu như vậy thì sinh lòng chán ghét: “Đừng lúc nào cũng vo ve trước mặt tôi như ruồi thế. Mình là rác thì cũng đừng cho người khác là rác như cô.”

Mặc Sơ rất ít khi dùng từ cay nghiệt như thế để tổn thương người khác, nhưng Thải Tiểu Mãn lại quá ghê tởm. Thải Tiểu Mãn nhìn bóng lưng rời đi của cô, Mặc Sơ, cô chờ đó, nhất định cô ta sẽ hủy hoại thanh danh của người phụ nữ này.

Mấy món đồ mà cô ta gửi cho Quyền Đế Sâm đều như đá chìm đáy biển. Theo lý mà nói, người phụ nữ như vậy đâu còn tư cách để chỉ lối hôn nhân cho Quyền Đế Sâm?

Thải Tiểu Mãn tức giận không thôi, đổ tất cả bất hạnh mà mình gặp phải lên đầu Mặc Sơ.

Mặc Sơ về tới nhà, lúc cầm ly nước cũng cảm thấy đau tay khiến cô cau mày, nước tràn ra áo sơ mi cô, làm phía trước của cô hiện lên hình cung hoàn mỹ…
Nhấn Mở Bình Luận