Hạ Trì không để ý đến vẻ mặt ngày càng phờ phạc của anh, Hạ Trì chỉ chăm chú theo dõi cuộc vui qua màn hình rồi thốt lên: “ôi, chị dâu thật uy dung, quyến rũ quá, thật đáng yêu mà …”
Vừa dứt lời, một hơi thở lạnh lùng ập đến.
Anh đột nhiên rùng mình trước hơi thờ của Hoắc Hử: “Em đang
nói đến loại tình yêu mà người hâm mộ dành cho thần tượng.”
“Khả năng theo đuổi thần tượng của cậu rất thấp.” Hoắc Hử chế nhạo: “Đừng nói cậu là bạn, tôi cảm thấy xấu hổ.”
Không nói lời cay độc anh sẽ chết sao.
Một lúc sau, Hạ Trì ho nhẹ rồi đột ngột thay đồi đề tài.
“Nhưng nhà họ Khương cũng thật không biết xấu hổ. Thoạt
nhìn, thủ đoạn kém cỏi này không phải là việc làm mà chị dâu nhỏ sẽ làm.”
“Đương nhiên là cô ấy sẽ không làm như vậy, mọi việc cô ấy làm tôi đều biết.” Hoắc Hử hừ lạnh một tiếng.
Hạ Trì:”…”
Anh ta như ngửi thấy mùi cơm chó nha.
Nhưng như vậy thì có gì hay, bây giờ người ta đã không để ý đến lão đại nữa rồi.
Sau khi nói xấu một hồi, Hạ Trì nói: “Theo những gì nhà họ
Khương từng làm trước đây, hôm nay là sự kiện lớn như vậy Khương gia sẽ không làm chuyện mất mặt được. Lần trước, chị dâu thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, lần này không biết sẽ gặp nguy hiểm gì nữa, dù như thế nào anh cũng nên lưu ý một chút.”
Hoắc Hử tiếp tục xem tài liệu:” Không cần, trừ khi cô ấy tớivan xin tôi.”
Sau một lúc dừng lại, anh ta nói thêm:” Đánh chó còn nhìn mặt chủ, Khương gia thật đúng là không nhìn ra loại đạo lý này. Nhanh chóng cho đoạn video này
biến mất, những thứ như thế này không cần tồn tại.”
“… Được thôi.”
Hạ Trì cảm thấy bất lực, không phải anh vừa nói rằng không quan tâm đến chị dâu nữa sao, lật mặt nhanh quá.
“Còn không mau đi.”
Hoắc Hử cau mày không hài lòng.
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên, anh cầm lên thì thấy là Khương Khuynh Tâm gọi tới.
Nhìn thấy cuộc điện thoại đã lâu không thất này, tâm trạng anh đang vốn bị kìm nén trong một khoảng thời gian lại trở nên tươi tỉnh không thể giải thích được.
“Tôi nghĩ cô ấy thấy bản thân mình đang rơi vào nguy hiểm nên muốn gọi điện cầu hòa.” Hoắc Hử chỉ vào điện thoại cười, nhưng giọng điệu lại giễu cợt.
Hạ Trì rất muốn nhắc lại rằng lần trước chính anh cũng nói như vậy, nhưng kết quả chị dâu không thèm để ý anh không phải sao.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự mãn
của Hoắc Hử, anh không dám nói ra.
“Không tiếp.” Hoắc Hử trực tiếp ném điện thoại lên bàn, bộ dáng như lười mướn trả lời, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhắm vào màn hình điện thoại.
Sau hơn 20 giây đổ chuông, khi sắp kết thúc cuộc gọi, anh cầm điện thoai lên.
“Quên đi, hiện tại có lẽ cô ấy đang bị nhà họ Khương đuổi cùng giết tận, nếu khôngtrả lời cứu mạngcôấy, côta mà mất mạng thì sẽ rất phiền toái.”
Hạ Trì hai tròng mắt gần như trợn ra, rất muốn gửi cho nhóm anh em tốt xem.
“Nhìn cái gì vậy, đi mau.” Hoắc Hử không hài lòng trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Trì vội vàng rời đi, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy Hoắc Hử vừa bấm nút nghe máy, thờ ơ nói: “Tôi rất bận. Tôi sẽ cho em mười giây. Em có việc gì mau nói.
Hạ Trì loạng choạng, suýt nữa ngã.
Anh hiện tại chắc chắn, một lát nữa anh Hoắc sẽ hại chính mình.
Quên đi, anh nên nhanh chóng rời đi, để không làm bia cho người khác tức giận.
ở bên kia điện thoại, Khương Khuynh Tâm hơi buồn bực khi nghe giọng điệu cao hứng của anh ta. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ thấu tình đạt lý và sợ làm phiền anh, nhưng hiện tại, anh ta chỉ là … cái rắm.
“Tôi cũng rất bận. Tôi chỉ gọi điện để báo cho anh biết khi nào tôi có thời gian đến Cục Dân Chính nộp
đơn ly hôn.”
Nhập mật khẩu: 1234
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password!