Lục Quân Ngôn bị ném qua một bên tức giận đá lên gốc cây bên cạnh một cái.
Đúng lúc này, Khương Như Nhân gọi điện thoại đến, giọng điệu lo lắng quan tâm: “Quân Ngôn, có phải là anh đi tìm Khuynh Tâm rồi không? Anh nói hai câu với con bé là được rồi, đừng làm con bé khó xử.”
Lục Quân Ngôn nhớ tới bộ dạng không tốt vừa rồi của Khương Khuynh Tâm, anh ta nhịn không được nói: “Cô ta đối xử với em như vậy mà em còn nói giúp cho cô ta nữa sao?”
“Không còn cách nào khác, thực ra em có thể hiểu được.” Khương Như Nhân vừa buồn bã vừa ủy khuất nói: “Theo góc độ của con bé, quả thật em giống như một tên cướp giật đồ của con bé, nhưng việc của công ty nằm ngoài tầm kiểm soát của em, đó đều là ý của bố em. Còn về anh, em thực sự là quá yêu anh rồi, ngay cả khi biết trong lòng anh chỉ có con bé, em vẫn không thể khống chế được mà muốn tranh giành. Quân Ngôn, anh có trách em quá ích kỷ không?”
Nếu là trước đây, Lục Quân Ngôn thực sự sẽ trách cứ cô ta.
Nhưng nhớ đến Khương Khuynh Tâm hoàn toàn không nỗ lực vì hai người bọn họ, đột nhiên anh ta cảm thấy Khương Như Nhân càng yêu anh ta hơn. Yêu một người thì có gì sai chứ. Đột nhiên anh ta cảm thấy có lỗi với cô ta: “Không có, anh không trách em, em đừng nghĩ nhiều nữa.”
“ừm, Quân Ngôn, em nhất định sẽ nỗ lực giúp anh lấy lại nhà họ Lục. Em biết gần đây anh muốn hợp tác một hạng mục với nhà họ Tần, vì thế em mới tiếp xúc thường xuyên với Tần Giai Nhã.”
Lục Quân Ngôn bừng tĩnh, anh ta
cảm thấy có chút đau lòng không giải thích được, Tần Giai Nhã không phải người dễ nói chuyện.
“Cảm ơn em.”
“Giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn cái gì nữa, có làm nhiều hơn vì anh thì cũng em cam tâm tình nguyện.”
Lần đầu tiên Lục Quân Ngôn trờ nên mờ mịt, anh ta nỗ lực như vậy để đổi lấy tấm chân tình của Khương Khuynh Tâm có đáng không?
Chiếc xe Maserati chạy trên con
đường rộng lớn. Cả dọc đường thân thể của Khương Khuynh Tâm đều run rẩy, bời vì thể xác và tinh thần lạnh như băng. Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô và Lục Quân Ngôn sẽ đi tới bước dùng lời nói tương tàn lẫn nhau.
Đó là người cô từng yêu sao? Sẽ không tin tưởng cô, sẽ nghĩ cô ích kỷ đến mức không chịu nổi như vậy. Hay là căn bản cô chưa bao giờ hiểu được sâu thẳm trái tim anh ta.
Không lâu sau, điện thoại di động của cô vang lên. Là Lạc Tâm Di
gọi đến, đây là cuộc gọi đầu tiên sau khi cô rời đi mấy ngày. Cuộc gọi này nhất định không phải để gọi cô về nhà, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ấn nút nhận: “Mẹ.”
“Đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con gái độc ác như mày.” Giọng nói tức giận của Lạc Tâm Di truyền đến: “Mày lập tức quay về cho tao, quỳ xuống xin lỗi chị mày đi.”
Khương Khuynh Tâm vô cùng tủi thân: “Vì sao mẹ hông hỏi cô ta trước đó đã làm cái gì với con, cô ta…”
“Chị gái mày là người có tấm lòng lương thiện, còn dáng vẻ này của mày chĩ biết cùng Tần Giai Nhã vạch mặt nhau. Nhà họ Tần dù sao cũng là nhà giàu có, chị mày cố gắng để hai nhà Giang Tần hòa thuận, cố ý cùng Tân Gia Như duy trì mối quan hệ tốt đẹp. Còn mày làm xằng làm bậy, ngay cả chị mày mà mày cũng không buông tha. Tao làm
sao có thể sinh ra, dạy dỗ đứa con không có giáo dục như mày.”
“Tôi sẽ không quay về.” Khương Khuynh Tâm đau lòng cắn răng nói.
Lạc Tâm Di gào lên: “Vậy thì cả đời đừng có quay trờ lại nữa, tao không có đứa con gái như mày.”
Khương Khuynh Tâm hít sâu một hơi: “Trong lòng bà từng có tôi sao? Trước khi cô ta trở về, cho dù tôi có cố gắng thế nào, bà đều cho rằng tôi thua kém người khác. Cô ta trở về, bà ngoài việc trách móc tôi thì cũng sẽ không
hề nói với tôi một câu. Tôi thực sự là con ruột của bà sao?”
Sau tiếng gào tê tái của cô, nước mắt tuôn trào như vỡ đê. Ở cái nhà đó, cô thực sự cảm thấy lạnh lẽo, cô cũng không muốn quay lại lần nào nữa. Sau đó, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đi đến cửa hàng thú cưng và hỏi một chút về cách chăm sóc dạ dày mèo.
Người chủ cửa hàng lần đầu tiên nghe nói về việc chăm sóc dạ dày mèo, cuối cùng trực tiếp đưa cho cô một cuốn “Công thức nấu ăn cho mèo đang mang thai”.
“Dù sao thì công thức để nuôi một con mèo mang thai là đầy đủ dinh dưỡng nhất, nếu cô làm theo những công thức nấu ăn dành cho mèo trong cuốn sách này thì sẽ không có vấn đề gì.”
Khương Khuynh Tâm cũng suy nghĩ một chút, liền mua sách này rồi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Bốn giờ chiều.
Cô quay trở về Vịnh Ngọc Bích.
Thấy cô về, Phạn Phạn trưng ra khuôn mặt bơ phờ mà kêu “Meo”
một tiếng, rồi lại rúc vào ổ nằm im.
Cô nhìn nó mà thấy đau lòng nên quyết tâm bù đắp cho Phạn Phạn nhiều hơn.
Bởi vì nó phải ăn đồ thanh đạm nên cô làm vài viên cá hồi, nhân bên trong là cà rốt và cải xanh rồi hấp chín cho nó ăn.
Ngoài ra, cô còn làm đồ ăn vặt nhỏ bằng hạt lựu cho mèo.
Trời gần tối Hoắc Hử tan sở, anh trở về nhà.
Nhìn thấy bóng dáng Khương Khuynh Tâm đang nấu ăn qua cửa kính phòng bếp, cô có vẻ rất bận rộn, một lúc thì cắt rau, một lúc thì xào nấu.
Mùi thơm tỏa ra từ kẽ hở cửa kính bay ra ngoài, kích thích dạ dày của anh, bỗng nhiên anh thấy đói. Anh để ý thấy trên bàn có một cái bánh pudding nhỏ hình hello kitty nằm trên chiếc đĩa sứ trắng, màu sắc tươi sáng và trông rất ngon miệng.
Anh tiện tay dùng muỗng múc một miếng và ăn nó, nó không giống với món bánh pudding mà
anh thường ăn ở các nhà hàng phương Tây khi còn ở nước ngoài.
Mùi vị lạ lạ, hình như còn có thịt gà cùng mùi vị một loại nguyên liệu nào đó mà không biết tên nhưng không đặc biệt quá ngọt, quá ngấy như loại đó, ăn nhiều hơn hai miếng nữa vẫn được.
Mặc dù anh đã sớm biết tay nghề làm đồ ăn sáng của Khương Khuynh Tâm cũng không tệ lắm, nhưng anh không nghĩ tới cô làm điểm tâm ngọt cũng khá sáng tạo. “Nhiên Nhiên, anh đã về rồi à?”
Đẩy cánh cửa ra, vừa lúc Khương Khuynh Tâm bưng ra một mâm thức ăn mới nấu, liền thấy Hoắc Hử đã ăn gần hết chiếc bánh pudding, cô bị đứng hình.
Trời ạ, đó là thức ăn cho mèo mà.