Kiều Hạ Linh đầu tóc bù xù, tay thò vào trong áo ngủ pikachu gãi nhẹ phần bụng, cô đưa mắt nhìn thân ảnh ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách, trề môi làm mặt quỷ với hắn.
Một bộ âu phục bị cắt may cực kỳ cẩn thận, vừa người đến từng cen-ti-mét, thậm chí còn không có đến một nếp nhăn nhỏ, so với quần áo đi làm của cô còn phẳng phiu hơn không biết bao nhiêu lần.
Đã thế còn được trời ưu ái cho một đôi chân dài thẳng tắp, thân hình cao ráo mà săn chắc, nhìn qua lớp quần áo có thể khó thấy được nhưng vừa cởi ra, đường nhân ngư tuyến như ẩn như hiện đó lại quyến rũ người khác khó có thể rời mắt.
Về phần gương mặt kia thì xin thứ lỗi, ngôn từ của cô đột nhiên từ dương vô cực giảm dần đến âm vô cực luôn, tóm lại chính là không có từ ngữ nào có thể miêu tả nổi sự đáng ghét đó.
“Đáng tiếc... Thật đáng tiếc...”
“Đáng tiếc cái gì?”
Kiều Hạ Linh giật mình quay đầu lại, người vừa nãy còn ngồi ở trên ghế nhàn nhã nhâm nhi ly trà đọc báo buổi sáng giờ lại đứng ngay bên cạnh, nói không giật mình chính là giả.
“Anh không thể đi đứng sao cho giống người à?”
Biết cô nhát gan lắm không?
Đi gì mà không có tiếng động, dọa cho tim cô sắp bay ra ngoài luôn này.
“Vậy sao? Tôi lại thấy so với siêu nhân leo tường là cô đây thì còn kém xa.”
Kiều Hạ Linh chột dạ nghiêng đầu ra chỗ khác, giả vờ không nghe thấy gì. Chuyện leo tường đó đã là của năm nào tháng nào rồi, có cần nhớ kỹ đến mức độ đó không chứ?
Người giúp việc lần lượt đem đồ ăn sáng lên bày ra bàn, Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh lần lượt ngồi xuống, vừa cầm miếng bánh mì cho vào miệng, cô nhớ đến cái gì liền hỏi:
“Ông chủ này, giờ quan hệ của chúng ta thân thiết như vậy rồi, tôi có thể hỏi ngài một vài chuyện được không?”
Cố Thịnh cảm thấy thú vị nhìn cô, nhướn mày hỏi lại:
“Tôi và cô thân khi nào?”
Kiều Hạ Linh giả vờ đáng thương, khóe mắt ngập nước nhìn hắn yếu đuối trách cứ:
“Hai chúng ta ngủ với nhau vài lần rồi, giờ anh nói vậy tổn thương người ta lắm đó có biết không?”
Cố Thịnh không tỏ ý kiến, vẫn tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, đám giúp việc bên cạnh cười trộm, khúc khích nhìn hai người trao đổi qua lại.
Đương nhiên nếu người đang nói lời này không phải một cô nàng lôi thôi ăn cơm còn đung đưa chân liên tục, đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch hết mức mà thay vào một cô nàng xinh đẹp, kiều diễm động lòng người thì dù cho có là băng ở Nam Cực thì cũng bị lời này làm tan chảy.
Kiều Hạ Linh nhàm chán bật tivi lên, đúng lúc chiếu đến đoạn một tên dê già dùng tiền để ép cô gái trẻ làm tình nhân của mình liền quay sang Cố Thịnh nửa đùa nửa thật ám chỉ.
“Anh xem hoàn cảnh của hai người này thật giống chúng ta.”
“Thế này mới giống này.” Cố Thịnh bắt chước hành động của tên kia, kéo Kiều Hạ Linh ngồi vào lòng mình, đặt đĩa hoa quả trên bàn rồi há miệng.
Kiều Hạ Linh: “...”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, anh đừng để ý.” Kiều Hạ Linh cười làm lành, gương mặt ngây thơ vô số tội.
Cố Thịnh không tỏ thái độ tùy ý ngồi trên ghế tiếp tục đọc báo, chỉ khi mèo nhỏ nào đó không nghe lời muốn chạy khỏi lòng của chủ nhân thì mới đưa tay ngăn cản, chọc cho con mèo tức giận, suýt chút nữa thì giơ móng vuốt tại chỗ đại chiến ba trăm hiệp với hắn.
Kiều Hạ Linh bị khóa ngồi trong lòng của Cố Thịnh vẫn không yên phận, khi thì cô cố ý để tay của Cố Thịnh chạm vào rồi dùng vẻ mặt ghét bỏ lau tay mình vào quần áo hắn, khi thì ngồi nhai kẹo cao su rồi thổi lớn tiếng để hắn không thể tập trung làm việc.
Vốn tưởng rằng cô chọc phá như vậy thì hắn sẽ rủ lòng thương thả cô xuống, ai dè tên đó lại xoay người cô lại, để cằm lên bả vai gầy yếu, hai tay vòng qua đằng trước ôm ôm lấy cô, chuyên tâm đọc báo như không có gì xảy ra.
“Không phải đâu, bao nuôi người ta mà thể nhược, thận hư, đã không có khả năng rồi mà còn bày vẽ. Đúng thật là, tệ hết chỗ nói mà.” Nói xong còn cố ý xoay đầu liếc nhìn ai đó khó chịu, nhưng định sẵn đã phải làm cô thất vọng rồi, Cố Thịnh không những không khó chịu mà còn nở nụ cười nhìn cô đầy gian trá.
“Ưm...”
Môi bị người kia lấp kín không phát ra được bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng rên rỉ trong cổ họng, bên tai chỉ còn lại tiếng chậc chậc giao hòa, Kiều Hạ Linh bị hôn đến thần trí điên đảo, lộ ra đôi mắt mê man ngập nước.
Cố Thịnh dừng lại một chút để mèo nhỏ trong lòng hô hấp rồi lại tiếp tục công thành đoạt đất, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ cuốn lấy, dụ dỗ chiếc lưỡi hồng hào ngây ngô của ai kia làm việc xấu.
Kiều Hạ Linh bị động tiếp nhận, cơ thể hơn hai mươi năm lần đầu tiếp xúc với tình dục dần được khai mở, từ đêm hôm đó, một hạt giống mang tên “tò mò” về thế giới mới này đã lặng lẽ chôn sâu trong tâm hồn cô, nảy mầm rồi lớn lên.
Nụ hôn của Cố Thịnh đến như thứ nước giải khát tạm thời, xoa dịu cơn tò mò điên cuồng kêu gào trong tâm trí.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, cho đến khi Kiều Hạ Linh cảm tưởng dưỡng khí bị Cố Thịnh hút đi hết đến mức đầu váng mắt hoa thì ai đó mới thương tình tha cho cô.
Kiều Hạ Linh dựa vào lồng ngực của Cố Thịnh thở gấp, đôi mắt ngập nước mê ly động lòng người, bên dưới của Cố Thịnh cũng vì thế mà có chút phản ứng.
Cho đến khi cô nhận thấy thân dưới của ai đó có vấn đề, bất chấp thân thể mềm nhũn vẫn cố gắng chạy vào phòng đóng cửa lại trốn đi.