Kiều Hạ Linh về đến Cố gia đã là chuyện của gần nửa đêm.
Nhìn phòng khách vẫn còn sáng đèn, cô chột dạ đứng ở cửa một lúc lâu, xác định không phải Cố Thịnh đang chờ mới nhẹ lòng đi vào. Thình lình, một bóng đen không phát ra bất kỳ tiếng động nào xuất hiện sau lưng làm cho cô nổi hết cả da gà, cứng nhắc quay đầu lại.
“Khụ... Anh chưa ngủ sao?”
Thấy người đứng đó là Cố Thịnh, cơ thể lại càng cứng nhắc, chân như bị đổ một lớp bê tông không cách nào di chuyển, chỉ biết đứng yên nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Giờ này rồi mà còn chưa ngủ, không lẽ là đang đợi cô sao?
Cố Thịnh không trả lời mà đi thẳng đến ghế ngồi xuống, bật máy tính, rất nhanh đầu bên kia đã có người lần lượt báo cáo tình hình công việc.
Kiều Hạ Linh khóe miệng giật giật, xấu hổ xoa đầu, hóa ra từ nãy đến giờ là cô tự mình đa tình. Cũng đúng, tên mặt lạnh này làm sao có thể thức đến tận giờ này để đợi cô về chứ.
Vốn hôm nay cô chỉ định đi ăn chung với Lạc Linh một bữa rồi tiện thể hỏi thăm tình hình sức khỏe hiện tại của bố già, ai dè Lạc Linh lại nửa ép buộc nửa dụ dỗ kêu cô gọi cho lão già một cuộc điện thoại, thành ra thời gian kéo dài đến tận bây giờ.
Cô nhẹ chân lên phòng chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, làm xong hết mấy chuyện linh tinh thì cũng đã gần một giờ đêm.
Vẫn là tắm rửa xong cảm thấy thoải mái, Kiều Hạ Linh nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm thêm vài động tác tập luyện giãn gân cốt, lúc chuẩn bị nhắm mắt thì cô mới sực nhớ ra là quà cô mua cho Cố Thịnh vẫn còn để trong cốp xe.
Rón rén đi xuống tầng, Cố Thịnh vẫn ngồi nghiêm chỉnh chỉ đạo cấp dưới làm việc, thấy vậy Kiều Hạ Linh không khỏi nhíu mày.
Cô đi đến bên cạnh lão quản gia vẻ mặt lo lắng gặng hỏi:
“Tên... Anh ấy ngày nào cũng làm việc khuya như vậy sao?”
Thứ lỗi cho cô về câu hỏi vô ý này nhưng mà bình thường cô tầm mười rưỡi đã lên giường đi ngủ nên chuyện không biết được giờ giấc sinh hoạt của tên cú đêm như Cố Thịnh là bình thường. Với lại bình thường Cố Thịnh đều ở trong phòng làm việc riêng chứ có thấy ở phòng khách bao giờ đâu.
“Bình thường thì không, chỉ trừ công ty có việc đột xuất nhưng mà hôm nay cũng không nghe nói có vấn đề gì.” Lão quản gia sốt ruột nói.
Làm việc ở nơi này hơn ba mươi năm, không vợ không con, nơi này giống như ngôi nhà thứ hai của ông vậy, mà đứa nhỏ đang thương Cố Thịnh này sớm được ông coi như con cháu ruột thịt trong nhà mà đối đãi. Giờ nhìn thấy thế này, biết là vì công việc nhưng vẫn cảm thấy xót xa trong lòng.
“Hay là cô Kiều thử khuyên cậu chủ vài câu xem.”
“Bác nói đùa, bác còn khuyên không được anh ấy thì cháu làm sao được?” Kiều Hạ Linh vội vã xua tay từ chối.
Tính ra thì hiện tại trên danh nghĩa cô cũng chỉ là tình nhân được bao nuôi của Cố Thịnh, mấy chuyện rắc rối thế này vẫn không xen vào thì hơn.
“Đương nhiên là không giống nhau, cháu là bác sĩ, cậu ấy hẳn là sẽ nghe.” - Lão quản gia lộ ra vẻ mặt có chút hoang mang nhìn cô đáp.
Kiều Hạ Linh: “...” Suýt chút nữa quên mất bản thân còn có chức vụ này.
Cũng tại lão già thúi, không cho cô khám bệnh nên mới vậy đấy chứ không phải là do cô cố tình quên đâu.
“Khụ... Vậy để cháu thử xem. Mà khoan, ở cốp xe của cháu có một cái túi nhỏ màu đỏ, bác cho người đem vào hộ cháu với.”
“Túi màu đỏ sao? Được, để tôi bảo lão Lý đi lấy vào.”
Dì Trần vừa hay từ trong nhà bếp đi ra ngoài, trên tay còn bưng một tách cà phê nóng, Kiều Hạ Linh nhăn mày đến gần ngăn lại hỏi:
“Sao muộn thế này rồi mà dì còn uống thứ này?”
“Dì nào có uống, là cậu chủ muốn đấy chứ, dì cũng hết cách. Cháu nói xem, bữa tối chưa ăn gì đã đành, giờ uống thứ này vào, dạ dày của cậu ấy chịu sao nổi chứ?” Trần Mai thân là người giúp việc, tiếng nói không có nên bà cũng chỉ có thể oán trách vu vơ vài câu như thế chứ dù biết có hại nhưng cậu chủ vẫn muốn thì bà biết làm sao bây giờ.
Tính ra thì trường hợp cuồng công việc như Cố Thịnh lúc đi thực tập cô đã gặp không ít, phần lớn đều lạm dụng thành phần cafein để tỉnh táo, sau không chợp mắt được thì lại uống thuốc ngủ, hành vi quá mức có hại cho sức khỏe.
“Vậy dì chạy vào pha cho cháu một cốc nước mật ong với nước ấm đi, về phần thứ này cứ tạm thời để đấy đã.” Kiều Hạ Linh không phải kẻ tọc mạch nhưng nhìn Cố Thịnh cô lại thấy ngứa nghề, muốn khuyên một chút. Nếu không nghe theo thì coi như cô làm ơn mắc oán một lần vậy.
Cố Thịnh xem tài liệu rất chăm chú, đến khi Kiều Hạ Linh đưa cốc mật ong pha với nước ấm khi nãy vào tay hắn ta mới nhận ra ngước đầu lên nhìn.
“Thứ gì đây?” Cố Thịnh đặt tách mật ong xuống mặt bàn chất vấn.
Kiều Hạ Linh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, lấy tách một ong đặt lại vào tay của Cố Thịnh nói:
“Uống thứ này tốt cho sức khỏe, nửa đêm rồi cũng đừng tự dày vò bản thân. Anh không quan tâm sức khỏe của mình thì cũng phải nghĩ cho những người quan tâm đến anh chứ?”
“Trong đó có cô sao?”
Cố Thịnh hỏi một cậu không đầu không cuối làm Kiều Hạ Linh không hiểu ra sao, khó hiểu cau mày như muốn xác nhận lại là hắn vừa nói điều gì.
“Thôi, không có gì. Cô cứ coi như không nghe thấy đi.”
“Cô Kiều, tôi mang cái túi kia đến rồi đây.” Lão quản gia hớt hải chạy vào, cầm trên tay túi đồ mà Kiều Hạ Linh đã mua.
“Thứ gì nữa đây?”
“Quà cho anh đó.”
Cố Thịnh bất ngờ nhìn lại, hắn cứ tưởng là bản thân nghĩ nhiều, nhóc con này lúc đó hứa vậy chỉ là đang muốn dỗ ngọt hắn chứ không sao lại đến tận nửa đêm mới chịu mò về đến nhà.
“Tôi không biết anh thích gì nên mua cho anh hai bộ quần áo thể thao. Anh ấy, bình thường cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghiêm túc, tôi đến đây được một thời gian rồi nhưng trừ đồ ngủ và vest ra chả thấy anh có thứ gì khác, y như ông cụ non.” Kiều Hạ Linh bận rộn lấy đồ ra, miệng vẫn không ngừng càm ràm,
Theo cô thì ai cũng vậy thôi, cuồng công việc quá không những hại sức khỏe mà còn làm cho con người ta trở nên nhàm chán. Ngoài thời gian làm việc thì nghỉ ngơi hợp lý và thường xuyên rèn luyện sức khỏe rất quan trọng.
Ai! Tính ra thì tên này đúng là được trời ưu ái, bình thường không thấy vận động gì nhiều mà cơ thể vẫn đẹp như vậy, hâm mộ chết đi được, chả bù cho cô, lười một tí thì bé mỡ đã đến hỏi thăm ngay.
Cố Thịnh kéo cô vào trong lòng, môi mỏng hơi nhếch lên cười khẽ.
“Em tự tay trọn?”
Kiều Hạ Linh ban đầu còn kháng cự hành động này nhưng ngồi dần thì quen, không cảm thấy bài xích nữa, đôi khi còn phối hợp dựa vào hẳn vào lòng hắn như hiện tại.
“Đúng lúc tôi đi mua đồ để dã ngoại, thấy đồ đôi nên mua luôn, của anh là màu trắng còn của tôi là màu đỏ.”
Cố Thịnh cúi xuống, gặm một ngụm vào khóe môi của Kiều Hạ Linh, sau đó đề nghị:
“Vậy đợi khi nào rảnh tôi dẫn em đi dã ngoại được chứ?”
Không nghĩ đến con người bình thường yêu công việc như mạng lại đưa ra đề nghị này, Kiều Hạ Linh trợn tròn mắt, khó tin nhìn hắn như muốn xác định lại điều mình vừa nghe có thật hay không?
“Không thích?”
“Chuyện đó tính sau đi, vấn đề bây giờ là anh mau uống hết cốc mật ong này rồi cố gắng đi ngủ sớm, đừng đọc tài liệu lâu quá, không tốt cho sức khỏe.” Với lại sẽ làm giảm chất lượng nòi giống sau này.
Khụ...
Vế sau tốt nhất vẫn không nên nói kẻo tên này lại thẹn quá hóa giận thì dở quẻ.
“Được. Tan họp.”
Tan... Tan họp...
Nói vậy không lẽ...
Kiều Hạ Linh đưa mắt nhìn màn hình máy tính, tối đen thui, vậy Cố Thịnh đang nói chuyện với ai?
Cố Thịnh dường như hiểu được cô đang thắc mắc cái gì bèn chỉ vào tai nghe nói:
“Tôi vẫn đang họp.”
“Vậy nó?” Kiều Hạ Linh đưa tay chỉ vào máy tính trên bàn, nở nụ cười gượng gạo.
“Màn hình hỏng rồi!” Cố Thịnh thản nhiên đáp.
Thôi xong, bản mặt của cô còn giấu được đi đâu nữa?
Nói vậy thì cấp dưới của Cố Thịnh đều nghe thấy hết mấy lời khi nãy hai người nói sao?
Họ sẽ không hiểu lầm chứ?
Chắc không đâu nhỉ?
Với lại màn hình máy tính hỏng rồi mà, bọn họ đâu nhận ra cô đâu, không việc gì phải sợ cả.
Đúng thế! Không có gì phải sợ. - Kiều Hạ Linh tự an ủi bản thân.
Cố Thịnh nhìn theo bóng dáng chạy trốn như thỏ con của cô, môi mỏng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Màn hình máy tính báo hỏng khi nãy lại thần kỳ không có vấn đề gì mà sáng nên, đầu bên kia, đám cấp dưới mắt chữ “O” mồm chữ “A” nhìn nhau.