Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Nhỏ Của Cố Tổng - Kiều Hạ Linh

Chương 80: Đoạn cuối của vở kịch

“Tiểu thư? Cô ta?”

Kiều Mai không tiếc hình tượng chỉ vào Kiều Hạ Linh hét lên. Hơn ai hết cô ta hiểu được sức nặng của hai từ này.

Đừng nhìn bề ngoài cô ta là tiểu thư duy nhất của Kiều gia, là con gái của Kiều Thanh, một trong số những người có quyền lực nhất Giang thành mà nhầm. Ở nhà họ Kiều, sự hiện diện của cô ta gần như trong suốt, dẫn đến thân phận trong giới ở quyền quý cũng đặc biệt xấu hổ.

Số tiền bố nuôi cho không ít, nếu chỉ để chi tiêu thông thường thì đó là một con số thiên văn, có điều nếu muốn làm thân với đám công tử, tiểu thư siêu giàu ở đây thì còn lâu mới đủ. Cho nên ở Giang thành này cô ta đều bị đám người đó gọi bằng biệt danh “tiểu thư danh không xứng với thực”.

Kiều Mai đương nhiên không cam lòng.

Trong tiềm thức của cô ta, nếu bố nuôi đã đưa cô ta từ viện mồ côi về Kiều gia nuôi dưỡng thì phải có trách nhiệm và nghĩa vụ cho cô ta quyền lợi mà một vị tiểu thư quyền thế đáng được hưởng chứ không phải bắt cô ta sống như một con chó vĩnh viễn không thể ngóc đầu nhìn lên.

Cũng vì thế nên khi nghe Đinh Mặc Lan kể về việc bố nuôi và Lạc Linh có một chân, cô mới khuyến khích cô ta đến dưới cổng công ty làm ầm ĩ. So với một Kiều Thanh thông minh vô đối, lạnh tanh không có tình cảm lại nhìn thấu lòng người thì Đinh Mặc Lan ngu ngốc hơn rất nhiều, cũng dễ bề không chế.

Người ta nói nước chảy đá mòn, dù cho bố nuôi có không thích Đinh Mặc Lan thế nào thì cô ta vẫn là ân nhân cứu mạng của ông ấy, là người vợ cùng nằm trên một chiếc giường, chỉ cần Đinh Mặc Lan chịu tốn chút công sức, việc cô bước vào nhà họ Lăng chỉ là việc sớm hay muộn.

Nhưng giờ thì sao? Trước mặt cô, tay chân thân tín của bố nuôi lại gọi một người con gái khác là tiểu thư, này có nghĩa là gì?

“Cô... Rốt cuộc là ai?”

Kiều Hạ Linh phe phẩy túi xách trong tay, nhếch môi hỏi lại: “Cô không phải có câu trả lời rồi sao?”

Không thể nào! Chuyện này không phải là sự thật.

“Cô nói dối.”

Kiều Hạ Linh đến gần, cúi xuống gần tai của Kiều Mai nhắc nhở: “Tôi đã nói bản thân không thích nói dối rồi mà.”

Kiều Hạ Linh đưa tay, Trương Thiên đặt vào tay cô một chiếc điện thoại chuyên dụng.

Màn hình máy cháu dần dần hạ xuống, Kiều Hạ Linh thành thạo làm một loạt thao tác, rất nhanh hai thiết bị đã được kết nối.

“Có chuyện gì?” Đầu dây bên kia vẫn là gương mặt lạnh băng xuất hiện ở công ty hàng ngày nhưng giọng điệu lại khác một trời một vực, dù lạnh lùng nhưng vẫn mang theo ý cưng chiều.

“Không có chuyện gì thì không được gọi à bố già?”

Trương Thiên liếc nhìn đám nhân viên, ra dấu hiệu tất cả yên lặng, máy ảnh bên này bị Kiều Hạ Linh tắt đi lên trên màn chiếu chỉ còn lại gương mặt của người đàn ông đã sắp bước vào hàng ngũ ngũ tuần mà vẫn hết sức đẹp trai và phong độ.

“Ngày mai ta bảo Trương Thiên cầm qua cho con điện thoại mới, thích loại gì cứ nói. Còn xe nữa, ta hôm nọ qua bên thành Nam thấy có một chiếc vừa mắt, vốn định đợi con về nhà mới đưa nhưng tiện thì đưa luôn.”

Kiều Hạ Linh bĩu môi, không phục khoang lại hay tay, giống như chốn không người bắt đầu làm nũng: “Mỗi lần đều chỉ biết đưa mấy thứ này, không có gì đổi mới hết.”

Sắc mặt của Kiều Mai hiện tại không khác gì một con tắc kè hoa, lúc xanh lúc trắng, khi thì quẫn bách đỏ lên, tóm lại là muôn hình muôn vẻ.

Kiều Hạ Linh khiêu khích nhìn về phía cô ta đắc ý.

“Nhóc con, cuối tuần nhớ về ăn cơm. Ta nấu mấy món con thích ăn.”

Kiều Hạ Linh nghe thấy đồ ăn thì hai mắt sáng lên, chớp chớp mắt, giọng điệu nhí nhảnh: “Nếu thế con sẽ miễn cưỡng suy xét.”

Kiều Thanh nhướn mày không vui: “Miễn cưỡng?”

Kiều Hạ Linh lạnh sống lưng, xua tay: “Không miễn cưỡng, cuối tuần bảo bối sẽ về mà.”

Đến đây, không còn ai dám nghi ngờ thân phận của Kiều Hạ Linh nữa. Kiều Mai xám xịt, đứng đơ ra như khúc gỗ, cô ta nhìn theo bóng dáng đang cùng bố nuôi nói chuyện hết sức tự nhiên, đột nhiên cảm thấy những chuyện mình làm từ trước đến nay thật sự hết sức buồn cười.

“Không về cũng không sao, ta cùng mẹ kế của con đi hẹn hò.”

Mẹ kế? Tất cả nhân viên lần nữa sôi trào, thật sự có phu nhân tương lai. Nói vậy không lẽ...

Đinh Mặc Lan được tất cả ánh mắt đổ dồn vào xấu hổ cúi đầu, đưa lên bộ móng giả đắt tiền vừa làm xong ở tiệm vuốt tóc, e thẹn đỏ mặt.

“Con quen không?” Kiều Hạ Linh nhìn chằm chằm vào Đinh Mặc Lan, chán ghét hỏi.

Trong lúc đó tròng mắt lại không ngừng đảo quanh, thu hết tất cả biểu tình của những người ở đây vào trong mắt. Cuối cùng dừng lại trên mặt một người đứng ở góc cuối bên phải, lại rất nhanh quay mặt đi.

Đinh Mặc Lan cười hiền từ nhìn qua, như thể người vừa mới hùng hổ chất vấn Kiều Hạ Linh không phải mình vậy.

Kiều Thanh bên kia không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt mềm xuống, bàn tay bí mật luồn xuống dưới bàn vuốt ve gương mặt đỏ ửng của hai kia, hài lòng nở nụ cười: “Đương nhiên là có.”

“Ồ.” Kiều Hạ Linh gật gù tỏ vẻ đã biết.

“Vậy còn cô Đinh thì sao?” Kiều Hạ Linh bâng quơ hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận