Chương 83: Lần nữa tự chui đầu vào lưới(2)
Khúc Lâm rất thông minh, và với bộ não đó, Kiều Hạ Linh biết cô ta có thể dễ dàng đoán ra thân phận “tay đua huyền thoại” năm xưa của chú Trương, cũng biết được so với bọn họ thì hai người bên cô thông thạo tuyến đường này hơn nhiều.
Cho nên cô ta sẽ không chọn đuổi theo mà đưa ra lựa chọn tốt hơn chính là chặn đầu. Đường ra của nơi này là một ngã ba đến thẳng vùng ngoại ô, giao điểm giữa của Giang thành và Đông thành, bọn họ chắc chắn sẽ cho người trực ở đó đợi lệnh, đến khi bọn cô tự chui vào thì đến thu lưới.
Bằng không, một khi cô và chú Trương đến địa phận Đông thành, việc bắt người sẽ khó hơn nhiều vì đây không phải địa bàn của bọn chúng.
Có điều...
“Chú Trương, theo đường lối mòn bí mật thoát ra, chúng ta quay ngược đầu xe trở lại.” Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười, tay cầm lấy một chiếc kẹo mút không ngừng thưởng thức.
Nếu đã muốn diễn thì phải diễn cho đến, muốn bắt được cô không thể nào quá đỗi dễ dàng vậy được.
Trương Thiên: “...” Hắn hiện tại cũng không hiểu được cô chủ muốn làm cái gì nữa.
Thôi kệ, dù sao việc của ông chỉ cần làm theo lệnh là được, những thứ khác không cần quan tâm.
Kiều Hạ Linh bấm tay suy nghĩ đối sách.
Dưới chân đèo này trước đây là một thôn làng rất nghèo, chỉ yếu lấy việc săn thú rừng làm thức ăn là chủ yếu, sau này đất nước dần tiến lên, cải cách diễn ra nhưng để tưởng nhớ những người thợ săn khi xưa nên lối bọn họ dùng làm đường đi săn vẫn được dân làng giữ lại nguyên vẹn.
Dù chỉ là một lối mòn bằng đất nhưng mỗi năm người dân lại đến tu sửa lại nên không có đá lớn chặn đường, xe ô tô cũng có thể đi qua không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Việc này không có nhiều người biết đến nhưng muốn tra ra thì không khó.
Bọn cô thông thạo đường như vậy, biết là hiển nhiên.
Về phần Khúc Lâm…
Ha… Ha… Đừng để cô thất vọng là được.
Ra đến đường chính, tốc độ xe lần nữa trở về trạng thái ban đầu, dạo bước trên đường cao tốc giống như một con ngựa hoang giữa thảo nguyên rộng lớn và bao la.
Con đường vắng tanh không một bóng người, từ đâu lại đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc xe hạng nặng tăng tốc đuổi theo.
Trương Thiên gương nhìn thấy bọn chúng, không những không sợ hãi mà còn thích thú, ngửa cổ hú lên một tiếng. Hai mắt tỏa sáng, phát ra năng lượng không bao giờ cạn, tay nắm lấy vô lăng tiếp tục nhấn ga phóng đi thật nhanh.
Hai chiếc xe rảo bước lao đến, từng bước ép chặt, muốn bắt bọn họ dừng xe nhưng Trương Thiên đã nhanh chóng đảo tay lái làm thân xe dựng ngang, lách qua khe hở của bọn chúng chạy thoát.
Khúc Lâm ở ghế phụ lái của chiếc xe đối diện, đuôi mắt nheo lại tán thưởng, có điều một giây sau đã thay đổi, gương mặt nghiêm túc cầm lấy súng, mắt phải nheo lại nhắm đến mục tiêu.
3... 2...1...
Đoàng...
Viên đạn xé gió bay ra khỏi nòng súng, trúng vào lốp xe phía trước.
Thân xe nghiêng đảo, Trương Thiên giữ chặt lấy tay lái nhưng xe bị nổ lốp, thăng bằng không ổn định nên việc điều khiển vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến chạy nhanh thoát khỏi bọn người kia.
Kiều Hạ Linh thấy tình hình không ổn, lấy từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, học theo Khúc Lâm nhắm bắn.
Có điều trình độ của cô tập bia may mắn lắm thì được tám điểm, giờ bắn thật y như rằng hồng tâm to hơn không biết bao nhiêu lần lại chỉ có thể bắn trượt, nói chung là chỉ có tính chất đe dọa chứ không mang tính uy hiếp.
“Cháu có thể bắn chuẩn chút được không hả? Bánh đằng sau suýt chút nữa bị cháu bắn thủng đấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!