"Anh ấy là chú anh!" "Tôi phi! Chú chó mà, muốn tranh giành gia sản với tôi thì kết cục chỉ có một chữ chết!" Cố Gia Huy hung hăng nói: "Hứa Minh Tâm, cô trẻ và xinh thế này, hà cứ gì phải hao phí thời gian với cái người xấu xí đó? Chú ta không cho cô được cuộc sống hạnh phúc, chú ta bảo vệ bản thân còn khó, chắc hẳn chú ta cũng sẽ không bảo vệ cô đầu! Chỉ cần cô đi theo tôi, tôi bảo đảm cô sống vinh hoa phú quý, thế nào?"
"Anh đang đùa tôi đấy à? Anh là vị hôn phu của Hứa An Kỳ!"
"Hứa An Kỳ sao so được với cô! Nếu tôi biết nhà họ Hứa còn có cô em gái xinh đẹp như thế này, sao tôi lại cần đứa xấu xí Hứa An Kỳ chứ!"
Ánh mắt anh ta trắng trợn, khiến cả người cô không thoải mái, rõ ràng đã mặc đồ, nhưng lại có cảm giác bị anh nhìn sạch.
Cô vô thức nghiêng người, tránh ánh mắt của anh ta.
Cố Tử Vị còn muốn sờ tay cô, nhưng lại cô giãy ra.
Anh ta hơi căm tức, nói: "Cô không thức thời à?"
"Mong anh tự trọng, tôi là vị hôn thê của chú anh!".
"Là vị hôn thê của chủ ta thì sao? Chủ ta có thể thỏa mãn cô không? Người trong nhà đều truyền tai nhau, nói là chủ ba tôi không cứng, phương diện đó có vấn đề, cho nên nhiều năm như vậy cũng không có phụ nữ! Có phải cô rất trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo đúng không, tôi có thể giúp cô..."
Cố Tử Vị còn chưa tiến lên đã bị Hứa Minh Tâm quát lớn.
"Cố Tử Vi, anh mong chuyện này ầmĩ đến chỗ ông cụ đúng không?"
Cố Tử Vị nghe thấy lời này thì nhíu mày, anh ta đã nằm trên giường bệnh tròn một tháng, hôm nay vừa mới chuyển mới tốt không lâu.
Nếu mà bị ông cụ và Cố Gia Huy biết, sợ là anh ta không tránh khỏi một trận đòn.
Cậu ba Cố đó, ra tay ác lắm!
Anh ta hơi phát run, không dám đi lên trước, làm cho Hứa Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm.
"Anh phải cân nhắc, đợi đến khi ông cụ về trời, tôi xem cô còn dựa vào ai được nữa, đến lúc ấy chẳng phải là ngoan ngoãn thành vật trong tay tôi à?"
"Đó là chuyện sau này, bây giờ nếu anh dám động vào tối thì cũng đừng trách tôi không khách khí! Cố Tử Vi, chuyện hôm nay, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy!"
Nói xong, cô quay người vội vàng rời đi.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới giọng không phục của Cố Tử Vị.
"Cô không sợ chết à?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, trái tim khẽ run, cả người cứng ngắc.
Không ai có có thể làm được không sợ chết.
Nhưng không thể vì sợ chết mà không có nguyên tắc!
Cô không trả lời, mà đánh tinh thần một cái, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Cố Tử Vị nhìn mà tức giậm chân, tức đến đỏ mặt.
Mà cảnh này, đã bị người ta nhìn rõ và thu hết vào mắt.
Hứa An Kỳ đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn thấy hết nhất cử nhất động của hai người.
Cô ta căm phẫn giẫm lên giày cao gót, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Minh Tâm.
Cô ta biết Cố Tử Vị háo sắc, nhưng một cây làm chẳng nên non, chắc chắn là Hứa Minh Tâm đã câu dẫn anh ta.
Chết tiệt, đến cả anh rể của mình mà cũng không bỏ qua!
Hứa Minh Tâm, cô cứ đợi đấy cho tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô!
Cô ta tức đến nỗi nắm chặt nắm đấm, quay người rời đi.
Còn ở trong bóng đêm tịch mịch, vẫn còn một người im lặng.
"Ông chủ?"
Khương Tuấn ở đầu dây bên kia dè dặt hồ.
Vốn dĩ hai người đang nói chuyện công việc, nhưng không biết tại sao, đột nhiên Cố Gia Huy không nói gì.