Chú An thấy cô đã đi, ông ấy nói: "Ông chủ, nếu tối qua ông chủ đã cho cô Hứa nhìn thấy khuôn mặt thật rồi, tại sao không tiếp tục?"
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nhưng... cũng nhanh thôi."
Anh khẽ híp mắt, anh đã giấu tài lâu như vậy, cũng đến lúc bày ra rồi.
Những người đó nợ, anh sẽ đòi lại từ từ!
Hứa Minh Tâm quay về phòng vệ sinh rửa mặt, cô không nhịn được gõ vào đầu mình.
Đúng là uống rượu vào lỡ việc, cảnh trong mơ và hiện thực lại ngây ngốc không phân được rõ ràng.
Bây giờ Cố Gia Huy như này đã là tốt lắm rồi, cho dù bốn năm trước anh đẹp như thiên tiên, cũng không liên quan tới cô.
Nếu đã nhận định anh, vậy thì mặc kệ anh trông như nào, cô đều sẽ chấp nhận.
Cô rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới tỉnh táo hơn nhiều.
Ăn sáng xong, Cố Gia Huy phải đến công ty làm việc, anh không có bảy ngày nghỉ lễ, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi đã là hiếm có rồi, anh cũng thường xuyên nói chuyện điện thoại với Khương Tuấn để xử lý công việc.
Cô ở nhà không có việc gì làm, cô liền ra sân sau đọc sách.
Dù sao thì sau này cô sẽ phải thi chứng chỉ kế toán!
Cô vừa đọc sách vừa buồn ngủ.
Sau khi nhập thu, ảnh mặt trời thật sự là quả ấm áp, làm cho cô muốn ngừng mà không được.
Lúc Cố Gia Huy trở về, Hứa Minh Tâm vẫn đang ngủ say.
"Hứa Minh Tâm đầu?"
"Bà chủ đang ở sân sau đọc sách và ngủ rồi."
Chú An mỉm cười nói.
Cố Gia Huy không khỏi lắc đầu, cô vợ nhỏ nhà anh chỉ số thông minh có hạn, thực sự không phù hợp làm kiểu công việc tốn trí tuệ này.
Anh cất bước đi sang, nghĩ đến điều gì đó, bảo mọi người lui xuống.
Trong phút chốc, căn phòng có vẻ trống rỗng, rất quạnh quẽ.
Hứa Minh Tâm ngủ say sưa, nhưng lại có người đang gõ đầu cô, làm cô rất là bực mình.
Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, than thở: "Ai vậy, không hiểu lễ phép như vậy..."
Cô còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một gương hoàn hảo không tì vết ở trước mặt.
Không thể bắt bẻ!
Đây chẳng phải là gương mặt trong giấc mơ tối qua sao?
"Là... là anh? Anh là Cố Gia Huy?"
Cô cực kỳ kinh ngạc, nhoáng cái đứng thẳng lên.
Cố Gia Huy cười yếu ớt: "Là tôi, chẳng phải em muốn nhìn thấy tôi sao?"
"Đúng, đúng, tôi rất muốn nhìn thấy anh, anh đẹp trai thật đấy! Tổi qua tôi còn chưa kịp hôn anh một cái!"
"Thế bây giờ em có thể hôn tôi rồi đấy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô chạy nhanh ôm lấy cơ thể anh, nhí nhả một chút.
Sau khi thân thiết xong, cô không nhịn được nhíu mày, này có tính là cô phản bội Cố Gia Huy không nhỉ?
Dù sao thì người trong mơ không phải là anh ấy hoàn toàn!
"Không được không được, tôi làm như này là không có đạo đức!"
Cô nhanh chóng đẩy Cố Gia Huy ra, liên tục lùi về sau.
"Tại sao?"
Cố Gia Huy nghi hoặc hỏi.
"Anh không phải Cố Gia Huy, Cố Gia Huy không thể trở nên hoàn mỹ. Nếu tôi đã là vị hôn thê của anh ấy, thì tôi không nên ghét bỏ dung mạo của anh ấy, tư thông với người đẹp trai ở trong mơ! Không được, tôi phải tỉnh lại!"
Cô véo mình một cái, đau đến nỗi suýt thì rơi nước mắt.
"Hu hu, sao giấc mơ này chân thực thế, sao véo vào người đau thế?"
Cô đau đến dậm chân, về phòng, muốn tìm người giúp.
Trước khi cô ngủ, nhà vẫn đầy người, nhưng đảo mắt một cái đã chẳng thấy ai nữa.
Ngay cả chủ An cũng không có.
Qủa nhiên là mơ!
Cô không cầu cứu ai được, muốn đi ra ngoài, nhưng cửa chính lại bị khóa trái.
Cô trơ mắt nhìn Cố Gia Huy lại gần, sợ tới mức cả người run cầm cập.
"Anh... anh đừng qua đây!"
"Tôi nghĩ mà không hiểu, tôi đẹp trai anh tuấn hơn Cổ Gia Huy trong hiện thực thì em phải vui vẻ mới đúng, sao em lại bài xích tôi?"