"Em có thể trừng phạt tôi hôn em, cũng có thể phạt tôi mua bánh ngọt cho em, hoặc là dạy em làm bài tập. Nếu những cái này không được, em cũng có thể đánh tôi một trận, tất nhiên đó là nếu em nỡ"
"Anh tưởng tôi không nỡ sao?"
Cô thở hồng hộc nói, cô không hề khách khí, đấm một quyền thật mạnh lên ngực anh.
Nắm tay mà cô đấm bị đau rồi, nhưng người đàn ông lại chẳng sao cả, anh còn không cả nhíu mày.
Cố Gia Huy bao lấy bàn tay nhỏ của cô, anh hỏi: "Có đau không?"
"Anh làm bằng sắt à? Lẽ nào anh không thấy đau à?"
Lực tác động là như nhau, cô đã đau như thế này rồi, Cố Gia Huy không thể không đau, chẳng qua là anh không thể hiện ra mà thôi.
"Không đau, rất ngọt." Anh dịu dàng nói, làm cho trái tim cô run lên.
Anh bảo là rất ngọt...
Bị một quyền này mà rất ngọt.
Là anh điên, hay là cô điên?
"Anh... anh nói linh tinh gì đấy?"
"Ánh mắt anh quá nóng bỏng, rơi lên người cô làm cô không tự nhiên.
Ánh mắt cô lóe lên, không dám nhìn vào mắt anh.
"Làm bất kỳ chuyện gì cùng em đều ngọt ngào, chỉ cần em ở bên cạnh tôi là được. Tôi biết em giận, em thả lỏng trước đã, đợi chuyện này kết thúc, em nháo thế nào cũng được, tôi sẽ nhường em."
Hứa Minh Tâm nghe thấy cầu này, có cảm giác mình dồn sức đánh một quyền nhưng lại đánh vào bịch bông.
Cố Gia Huy cũng không đấu võ mồm với cô nữa, cái gì cũng theo ý cô, làm cô một bụng tức giận mà không tiết ra được.
Tục ngữ nói, giơ tay không đánh người mặt cười.
Cô không hạ thủ được.
Cô bẹp môi, lầu bầu nói: "Thế bây giờ anh trở nên đẹp trai như thế này làm gì?"
"Tăng thể diện cho em"
Cố Gia Huy nó với gương mặt nghiêm túc.
"Cái gì?"
Cô đầy bụng nghi ngờ, nhưng rất nhanh cô đã hiểu ý anh là gì.
Anh trực tiếp bế cô lên, sau đó vén rèm đi ra ngoài.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người, chuyện tiếp theo giao cho tôi là được. Bây giờ có chút không tiện, tôi vẫn còn việc phải xử lý, sau này tôi lại cảm ơn sau."
Nói xong, Cố Gia Huy lễ độ quay người rời đi.
"Này, anh muốn đưa tôi đi đầu..."
Cố Gia Huy không trả lời, anh nhếch môi, lộ ra một nụ cười đã tính trước mọi việc.
Hứa Minh Tâm vừa ra, liền dẫn tới rất nhiều vây xem.
Được một anh chàng đẹp trai bế như thế này, tất nhiên là dẫn tới nghị luận sôi nổi rồi.
"Đây chẳng phải là Hứa Minh Tâm sao? Sóng trước chưa yên sóng sau lại tới, cô ta to gan thật đấy, ở trường mà dám ngang nhiên câu dẫn người rồi!"
"Người này là ai thế, đẹp trai quá! Trời, rốt cuộc Hứa Minh Tâm có bản lĩnh gì vậy, thế mà tìm được người đàn ông đẹp trai thế này?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy cầu này, hai gò má đỏ bừng, hận không thể đào một hố rồi chui vào.
Tiêu rồi tiêu rồi, thanh danh của cô sắp thổi rồi!
"Cậu ba Cố, anh bỏ tối xuống, nếu không tôi sẽ giận đấy!"
"Không thả, em là vợ tôi, tôi thả ai cũng sẽ không thả em, chúng ta đã định trước là bên nhau cả đời!"
Anh mỉm cười nói.
Nụ cười này, phảng phất như hàn băng hòa tan, tuyết đầu mùa xuân ấm.
Gương mặt anh tựa như ngôi sao biển, môi mỏng gợi cảm mê người, độ cong ở khóe miệng nhếch lên kia như là cảnh đẹp, mề đảo mọi người.
Xung quanh có không ít phụ nữ, bọn họ đều bắt đầu mê trai đẹp.