Cố Gia Huy nghe được lời này, cũng không biết nên giận hay nên cười, cái mạch não này của cô, anh cũng chịu rồi.
"Vậy, tôi không nên có cảm xúc à?"
"Anh nên có, tôi có thể dỗ dành anh mà!" Cô kéo ống tay áo của anh, nói với vẻ đáng thương: "Nhiều người vây quanh tôi như thế, nếu tôi không cho, bọn họ sẽ ăn tôi mất! Anh cũng không muốn vị hôn thê của anh bị người ta một ngụm một miếng nước bọt làm chết chìm chứ, nếu tôi không còn nữa, anh đi đầu tìm.."
Hứa Minh Tâm nói xong lời này, cô cứ thấy là lạ.
Trước kia Cố Gia Huy là một người xấu xí, mình chẳng có tí áp lực nào.
Nghĩ rằng anh có thể tìm được VỢ, thật không dễ dàng.
Nhưng bây giờ...
"Nếu tôi mà không còn nữa... anh vẫn còn thể tìm được, đúng không?"
Cô hơi không vui rồi.
Cố Gia Huy hơi mông muội.
Đây là đầu óc của con gái sao?
Rõ ràng là anh đang tức giận, sao trái lại vẫn phải an ủi cô nhóc bị tổn thương.
Hứa Minh Tâm a....
Thật là có thể muốn mạng anh mà!
"Không tìm được, trên đời này chỉ có một Hứa Minh Tâm thôi, nếu em mà không còn nữa, tôi cũng không tìm được cô vợ tốt như này nữa đâu!"
Anh nhẹ nhàng bắn đạn, ngăn có suy nghĩ lung tung.
"Em bảo là muốn giữ một khoảng cách với tôi, tôi không thể ôm em trước mặt nhiều người, nhưng tôi sẽ nắm tay em, đi ở đằng trước em."
"Thế anh không được đi nhanh!"
Cô vội vàng nói.
"Được, tôi sẽ không đi nhanh, để anh có thể đuổi kịp tôi."
Anh dịu dàng nói, đối với cô nhóc này, anh luôn luôn có nhiều kiên nhẫn.
Có lẽ là, gom góp hai mươi tám năm, chính là vì đợi cô xuất hiện, chậm rãi nuông chiều cô.
Rất nhanh đã đi tới văn phòng, buổi sáng ông bố Tô vừa mới ầm ĩ không vui rời đi, lại một lần nữa bị mời tới, hơn nữa lần này còn là đích thân hiệu trưởng mời tới.
Ông bố Tô không khỏi phát cáu, Lệ Nghiêm ông ta không đối phó được, chẳng nhẽ một nhà họ Hứa nho nhỏ, mình vẫn sợ sao?
Cho dù là Hứa Văn Mạnh đến, ông ta cũng không sợ!
Ông bố Tô vừa vào văn phòng, đang định nổi cơn tam bành, nhưng lại nhận được một khí tràng càng cường đại hơn.
Nghiền áp!
Nghiên áp tuyệt đối!
Ông bố Tô nhìn qua, ông ta chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Comple giày da, khí chất trác việt, đôi mày kiếm sắc bén, đôi mắt thâm thúy, bên trong như chứa một đoàn mực đen, nồng đậm làm cho người ta nhìn không rõ.
Anh chỉ ngồi ở đó, chẳng làm gì hết, thản nhiên quét một ánh mắt tới, liền làm cho ông ta run lên, sống lưng lạnh buốt.
Người này, vừa nhìn là biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
"Trời... đẹp trai quá!"
Trước đó, Tô Hương nhìn thấy Lệ Nghiêm, cô ta đã cảm thấy Lệ Nghiêm đẹp trai lắm rồi, nhưng không ngờ lại có một người đẹp trai hơn nữa tới!
Ông bố Tô có lý trí, nói: "Không biết viện trưởng tìm tôi tới là có việc gì?"
"Liên quan đến tranh chấp ăn nói giữa bạn học Hứa và bạn học Tô, bây giờ phụ... phụ huynh của bạn học Hứa? Tìm đến rồi..."
Là phụ huynh, không nhầm chứ?
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Cố Gia Huy một cái, suy nghĩ tìm từ ngữ.
Vai vế của Cố Gia Huy, đúng là cấp bậc phụ huynh rồi.
Chỉ là hiệu trưởng nghĩ không ra, tại sao Cố Gia Huy lại chạy tới ra mặt riêng cho Hứa Minh Tâm?
Lẽ nào chỉ là vì Hứa An Kỳ sắp gả và nhà họ Cố ư?
"Phụ huynh á? Tôi đã từng gặp Hứa Văn Mạnh, anh là ai?" Ông bố Tô nhíu mày.
"Tại hạ Cố Gia Huy."
"Cái gì... anh là Cố Gia Huy, sao có thể chứ, tin đồn Cổ Gia Huy là một... là một..."