Chương 1313
Bắt đầu từ giây phút anh chọn Hứa Minh Tâm, anh đã cho Khương Tuấn điều tra những thứ có yêu thích.
Anh biết cô thiện lương đơn thuần, chắc chắn sẽ không thích mình hãm sâu vào địa ngục.
Anh cũng gắng sức ngụy trang, không để cô nhìn thấy bộ mặt thô bạo của mình.
Nhưng không ngờ lớp cửa sổ giấy này vẫn bị xé rách, không giữ lại được một chỗ trống.
Trên tay anh thật sự có dính máu tươi, không ai có thể vững thân được ở trong cái chảo nhuộm này. Ngay cả Ngôn Dương cũng không biết đã hai chết bao nhiêu người.
Chỉ là một thằng nhóc mà cũng dám can thiệp vào chuyện của anh, Ngôn Hải còn chưa đủ tư cách “Cố Gia Huy, cậu đừng xúc động. Hiện giờ việc cấp bách là tìm ra Hứa Minh Tâm ”
Ngôn Dương vội vàng nói, sợ Cố Gia Huy dưới cơn tức giận sẽ thật sự làm tổn thương Ngôn Hải, Đúng lúc này, di động của Cố Gia Huy vang lon, là diện thoại của Khương Tuấn.
Anh với vùng nghe máy, Khương Tuấn nhanh chúng đọc ra một địa chỉ, nói: “Anh Huy, Minh Tâm đi tìm một người tên là Phó Minh Tước. “Phó Minh Tước?” Anh lặp lại một lần, nhíu chặt mày: “Lai lịch như thế nào?”
“Trước mắt còn đang điều tra. “Được, một lát nữa gọi điện thoại cho tôi, tôi đi tìm người trước.”
Cố Gia Huy tắt điện thoại, nhìn sâu vào trong mắt Ngôn Hải: “Không có lần sau, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Dứt lời, anh nhanh chóng rời đi, không thèm quan tâm đến sắc mặt khiếp sợ của Ngôn Dương.
Sao Hứa Minh Tâm lại quen biết Phó Minh Tước? “Sao lại muốn tới tìm tôi?”
Hứa Minh Tâm dỗ Minh Diệp ngủ xong, vừa ra khỏi của phòng bên tại lập tức phát ra âm thanh lười biếng của Phó Minh Tước.
Anh ta dựa vào bên cạnh tủ rượu, trong tay cầm Phi ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lay lay,
Chất lỏng màu đò tưới ở dưới ánh đèn loé ra một ánh sáng khác thường.
Hứa Minh Tâm xua xua tay, nói: “Tôi không uống rượu, có thể cho tôi một chút nước trái cây không? Uống nước trái cây thì tâm trạng tôi sẽ tốt hơn một chút, nói không chừng tôi sẽ nói cho anh biết “Được thôi.
Phố Minh Tước đi tới phòng bếp làm cho cô một lỵ nước ép trái cây tươi, đặt ở trước mặt cô: “Mời thường thức “Anh không ép tôi, cũng không tò mò sao?”
Cô nhưởng máy tò mò hỏi. “Nếu như cô không muốn nói, tôi tò mò cũng vô dụng, không phải sao?”
Nhìn Phó Minh Tước rất hờ hững, vô tội nhún nhún vai, người đàn ông này tuy đã 30 tuổi nhưng không giả đi một chút nào, nhìn anh ta cũng như nhìn thấy Cố Gia Huy.
Khi Cố Gia Huy đến tuổi, cũng nên trường thành chững chạc, trở nên âm trầm hơn và nội tâm hon.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!