Cô liền muốn hỏi một chút, ngủ cực phẩm soái ca một đêm, rốt cuộc là phải trả bao nhiêu tiền.
Ba ngàn tệ... hình như không đủ á!
Cô khóc không ra nước mắt, một bữa cơm cũng chưa được ăn, đau lòng cho số tiền nhỏ của mình.
Hôm nay chuẩn bị leo núi, mọi người nghỉ ngơi một đêm, rõ ràng tinh thần đã tốt lên nhiều.
Mọi người cùng nhau ăn bữa sáng, Hứa Minh Tâm vừa mới ăn xong, cô đã nhận được tin nhắn của Cố Gia Huy, anh bảo cô bây giờ đến phòng anh một chuyến, nhớ mang theo tiền.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm lập tức nhăn nhó, tuy cô rất tiếc tiền, nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Cố Gia Huy.
Cô nhìn lướt qua bàn ăn, tất cả mọi người còn đang ăn cơm nói chuyện, vẫn chưa chú ý đến mình.
Cô lại đi về phía nhà vệ sinh, sau đó nhanh như chớp đi đến cửa sau, cô có cảm giác mình cứ như là gián điệp vậy.
Cô thở hổn hển đi tới phòng của Cố Gia Huy, cửa không khóa, cho nên cô không thèm nghĩ ngợi đã đẩy cửa ra luôn.
Buổi sáng, Cố Gia Huy vừa mới tắm xong, nửa người dưới chỉ quấn khăn tắm là đi ra.
Hứa Minh Tâm bất ngờ nhìn thấy nửa người trên để trần kia, cô sợ tới mức cả người run lên, lập tức quay lưng đi.
"Anh... sao anh vẫn đang tắm vậy."
"Hạ hỏa."
Cổ Gia Huy buồn bực nói, buổi sáng lại có phản ứng sinh lý, cũng không nên tắm nước lạnh.
May mà cơ thể anh cường tráng, nếu không tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng bị Hứa Minh Tâm giày vò chết.
Hứa Minh Tâm nghe ra ngữ khí bất thiện của anh, không khói hơi nghi hoặc.
Anh buồn bực, oán niệm đối với mình lớn như vậy, làm cái gì?
Hàng ngày, đồ ăn của anh đều là đầu bếp dày công chuẩn bị, không giống với bữa cơm đại chúng mà các cô ăn.
Chắc chắn là ăn đồ ăn nhiều rồi, nên mới như vậy, liên quan đến cô cơ chứ?
"Đã mang tiền đến chưa?"
"Mang rồi mang rồi!"
Cô cầm chặt ví tiền, trong lòng rất là đau xót.
Cô nói: "Trong ví tôi chỉ có năm trăm tệ tiền mặt, nếu anh thấy ít, tôi lại chuyển bằng điện thoại cho anh. Tôi... trong túi tôi chỉ có ba ngàn tệ, đây là toàn bộ gia sản của tôi, anh có thể hạ thủ nhẹ chút không?"
Cô lấy ra năm trăm tệ, đáng thương nói.
Những cái này đều là tiền mồ hôi nước mắt của cô đấy.
Cô nhìn Cố Gia Huy, thấy sắc mặt anh đang trở nên u ám, trong lòng hung hăng run lên.
Ba ngàn tệ vẫn không đủ? Muốn nhiều hơn!
Móa, ngủ một đêm, chưa làm cái gì cả, thế mà đắt như vậy sao?
Cô ở trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra một tí nào.
"Nếu không thì tôi lại đi vay."
"Đưa ví tiền cho tôi."
Anh u ám nói.
Hứa Minh Tâm đành phải ngoan ngoãn nộp lên.
Chỉ thấy, Cố Gia Huy lật lật tìm tìm ở bên trong, cuối cùng tìm được...
Hả?
Một đồng tiền xu?
Cô sửng sốt.
Ví tiền lại về lại trong tay cô, Cố Gia Huy nói: "Tôi lấy cái này rồi đấy."
"Một đồng tiền á? Giá rẻ thế à?”
"Chẳng phải em nói, nữ chính cho càng ít, nam chính càng quyết một lòng sao? Em không muốn tôi tận tâm với em, hay là thế nào?"
"Ách..."
Đây là thần logic gì vậy?
"Tôi vẫn chưa ăn sáng, có có muốn ăn cùng tôi không?"
"Nhưng mà... lát nữa phải tập hợp rồi..."
"Thời gian tập hợp chẳng nhẽ không phải tôi nói là tính à?"
"Cũng đúng! Vẫn có thể ăn hai trận, hạnh phúc quá đi, tất cả toàn là đồ ăn ngon!"
Hứa Minh Tâm hưng