Đối với cơm hộp, tê cay nóng, xiên que, thì không biết gì cả.
Hứa Minh Tâm như là đã phát hiện ra lục địa mới, cô đặt đồ ăn xong thì vỗ mạnh vào bả vai Cố Gia Huy, cô mỉm cười nói: "Cậu ba Cố, lần này xem như anh có lộc ăn đấy, nhiều mỹ vị nhân gian như thế mà anh đều chưa nếm thử, tôi phải đàn anh đi thử từng cái một."
"Ừ, tôi đi gọi điện thoại trước, em ở đây chờ đồ ăn nhé."
"Đi đi đi đi, anh tìm được tôi, đúng là hạnh phúc đấy. Sao trên đời này lại có người bạn gái tốt như tôi, dẫn anh đi ăn tất cả các món ăn ngon cơ chứ?"
Cố Gia Huy đi ra một chỗ, bấm điện thoại gọi cho Lệ Nghiêm.
"Lệ Nghiêm à, xe cứu thương nhanh, hay tốc độ tối lái xe nhanh?"
"Xe cứu thương có thể vượt đèn đỏ"
"Thế cậu giúp tôi liên lạc với xe cứu thương một chuyến, nửa tiếng nữa đến chỗ tôi, nhớ tắt tiếng."
"Cậu lại muốn thử độc hả? Không đúng, sao có thể nói là thử độc cơ chứ, như cậu thì gọi là hiến thân vì yêu."
"Người anh em à, chúc tôi may mắn đi."
Chẳng mấy chốc, đồ ăn nhanh đã đến, lúc anh giao đồ ăn lái xe đến, anh ta vừa kiểm tra đơn đặt hàng trên điện thoại, vừa trợn tròn mắt nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt.
Nhà... nhà giàu thế này, còn ăn đồ ăn ngoài hả? Có nhầm không vậy?
Anh ta to gan, đi lên ấn chuông cửa, bên trong có một cái đầu nhỏ nhô ra.
Hứa Minh Tâm đội mũ, che mặt.
"Giao đồ ăn đến rồi à?"
"Đây là pizza mà cô gọi."
"Cảm ơn."
Một lát sau, cổ vịt thơm nồng, Ham bơ gơ KFC, còn có hai phần ngô nướng, hai cốc trà sữa, còn có ngao hấp.
Mọi thứ đều đã được bày lên bàn, Hứa Minh Tâm lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang, cô cảm giác mười mấy cái sủi cảo vừa ăn đã tiêu hóa hết rồi.
Cô vẫn ăn thêm được nữa!
Ăn một miếng pizza, uống một ngụm trà sữa, cảm giác ngây ngất!
Cố Gia Huy ôm quyết tâm chết chắc, anh cảm giác cái nào cũng có thuốc độc.
Những cái này, ăn được thật sao?
Sau khi ăn, thật sự sẽ không chết à?
Cố Gia Huy ăn được một nửa, thì nhận được điện thoại của Lệ Nghiêm, gọi anh đi.
Hứa Minh Tâm cũng không sao cả, một mình cũng được.
Cô ôm laptop, ngồi trên giường, ăn vui sướng.
Nhân sinh thật là hạnh phúc mà.
Cô nào ngờ giờ phút này, Cố Gia Huy đã lên xe cứu thương.
Phản ứng lần này cũng không có rõ ràng như vậy, chỉ là đau dạ dày mà thôi.
Cuộc điện thoại đó của Lệ Nghiêm, cũng là anh cố tình sắp xếp, chính là để giải cứu chính mình, có thể nói là dụng tâm lượng khổ.
Cố Gia Huy cả đêm không về nhà, sau đó cô ăn cũng không thấy thú vị nữa, bởi vì không có người bầu bạn cùng mình.
Lúc ngủ, bên cạnh cũng trống trải, làm cho trong lòng cô hơi không thoải mái.
Đã quen ôm Cố Gia Huy đi vào giấc ngủ, đột nhiên không có, cô rất không quen.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!