"Sao em lại khóc?" Anh ta nhíu mày: "Có phải Cố Gia Huy bắt nạt em đúng không?"
Nhắc đến Cố Gia Huy, nỗi tủi thân mà Hứa Minh Tâm đang cố gắng kìm nén cuối cùng không nín được, phát tác.
Cô ra sức lắc đầu, muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng lại như bịt bông, không nói ra được nửa chữ.
Nước mắt, giống như hạt châu rơi xuống.
Ngôn Hải thấy cô khóc thành thế này thì trái tim như bị người ta xé toạc.
Anh ta ôm cô vào lòng, bàn tay to khẽ run, cuối cùng cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng đặt lên người cô.
Anh ta vỗ nhẹ lên lưng cô, vuốt đầu cô, dịu dàng nói: "Nói cho anh biết, có phải Cố Gia Huy bắt nạt em đúng không, nếu không thì sao em lại buồn như thế này?"
"Học trưởng Ngôn Hải, có phải em ngốc lắm đúng không, em rất vô tác dụng, cho nên mới sống thất bại như này à?"
"Sao lại nói như vậy, em luôn rất cố gắng."
"Anh cũng không khen em giỏi... xem ra em cố gắng cũng vô dụng."
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời khen của anh, cô càng khóc to hơn.
Ngôn Hải dở khóc dở cười, anh ta liên tục an ủi cô.
Anh ta kéo cổ tay của cô, đi vào con đường nhỏ ở vườn trường.
Chung quy là không dám vượt quá, nhìn bàn tay nhỏ của cô gần ngay trước mặt, lại không dám nắm.
Chỉ có thể thân sĩ lệ độ nắm lấy cổ tay của cô.
"Em vẫn chưa nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em lại buồn ra nông nỗi này?"
"Học trưởng... em không xứng với Cổ Gia Huy, em quá vô dụng."
Cô khóc thút thít nói.
Thừa nhận bản thân vô dụng, là một chuyện rất tàn khốc.
"Cái này là chính miệng Cố Gia Huy nói với em à?"
"Làm gì cần anh ấy nói cho em biết cơ chứ? Em tự mình hiểu mình, em đã ý thức được vấn đề này.".
Hứa Minh Tâm cúi đầu, khổ sở nói.
Vừa nghĩ đến cái này, nước mắt cô lại không khống chế được rơi xuống, trái tim cũng như bị kim châm, không rút ra được, chỉ có thể canh cánh trong lòng.
"Minh Tâm, anh ta sẽ ghét bỏ em, nhưng anh thì không."
Ngôn Hải không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào, anh ta chính là chưa chết tâm. Anh ta giữ chặt bả vai của cô, nhìn vào mắt cô, nói: "Trăng trên biển là trắng trên trời, người trước mặt là người trong tim! Nếu em thật sự cảm thấy Cố Gia Huy không hợp với em, em hãy cân nhắc anh! Cố Gia Huy có dã tâm, anh ta cần một người phụ nữ có thể trợ giúp mình, nhưng anh thì không, anh chỉ muốn bên ngoài phụ nữ mà anh yêu cả đời."
"Học trưởng Ngôn Hải..."
Sao đang yên đang lành, lại tỏ tình rồi thế này?
"Anh đã thử quên em rất nhiều lần, nhưng anh không làm được, anh vẫn thích em, làm sao đây?"
Ngôn Hải đấu tranh nội tâm, cũng rất vất vả.
Hứa Minh Tâm muốn lùi về sau một bước, nhưng cô lại nhìn thấy...
"Nhưng em là vị hôn thê của Cố Gia Huy."
"Anh không quan tâm, anh có thể cố gắng giành lại em, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ không từ bỏ."
"Học trưởng, em muốn ôm anh, được không?"
"Gì cơ.."
Ngôn Hải hơi ngạc nhiên.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, Hứa Minh Tâm đã nhẹ nhàng vòng tay qua eo
anh ta.
Khuôn mặt nhỏ của cô chôn trong ngực anh ta, nước lã chã rơi xuống thấm ướt ngực anh ta.
"Xin lỗi."
Giọng nói nghẹn ngào rầu rĩ của cô truyền tới, gõ vào trái tim của Ngôn Hải.
Anh ta chợt nhận ra điều gì đó, anh ta muốn quay người lại, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm giữ chặt.
"Đừng... anh ấy đang ở phía sau."