Cô phụng phịu nói.
"Tôi tin, sẽ càng ngày càng tốt."
Những người năm đó, cũng nên trả giá rồi.
Hứa Minh Tâm nhìn một vòng, cô phát hiện Cố Gia Huy chưa chưa thành một trực nam khô khốc, thật sự là rất không dễ dàng.
Từ nhỏ tới lớn, toàn đọc những sách kinh điển thế này, không biết làm thế nào mà anh luyện ra được một bụng toàn lời tình cảm thế nhỉ?
"Cố Gia Huy, anh là không thấy tự biết, hay là có kinh nghiệm từ sớm hả? Nếu không thì sao anh có nhiều câu ghẹo người thế hả, chẳng chính trực tí nào."
Cố Gia Huy nghe vậy, anh chỉ cười cười rồi nói: "Nếu em không thích, vậy lần sau tôi không nói nữa."
"Không được, anh chỉ được nói với một mình tôi!"
Hứa Minh Tâm bá đạo nói.
"Được, chỉ nói với một mình em."
Hứa Minh Tâm chơi mệt rồi, cô liền nằm xuống chiếc giường nhỉ nghỉ ngơi, chiếc giường nhỏ quá, một người nằm xuống đã chật rồi.
Cố Gia Huy ngồi dưới đất, dựa vào thành giường, nhìn cô bình yên đi vào giấc ngủ.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Cô Gia Huy dịu dàng bế cô gái nhỏ về phòng, anh vừa đặt người xuống, thì có người đến gõ cửa.
Anh đi ra, Cổ Trác Đông cầm một bình rượu vang đỏ, hai cái ly rượu rồi quơ quo.
"Có hứng thú uống một ly không?"
Cố Gia Huy gật đầu, hai người đi xuống lầu.
Phòng khách rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ.
"Rượu vang năm nay vừa lấy về từ trang viên Bolton ở nước ngoài, mùi vị rất được, nếu cậu thấy uống ngon, tôi sẽ tặng cậu một hộp."
"Rượu của anh cả, tôi uống được sao?"
Cố Gia Huy cầm ly rượu lên, lắc nhẹ với ánh đèn.
Chiếc ly thủy tinh khúc xạ ra ánh sáng đỏ, giống như máu, chiếu lên gương mặt anh, hiện ra vẻ thần bí, khó mà nắm bắt được.
Cố Trác Đông nghe thấy vậy, ngón tay khẽ ngừng lại một chút.
Anh ta nhíu mày, nhìn sang người em trai không có danh tiếng gì của mình này.
Anh ta đã xem thường anh rồi, để anh ẩn núp lâu như vậy, thế mà lại trở nên mạnh đến thế.
Dung mạo là giả, ngoan ngoãn là giả.
Anh chính là kẻ ngỗ ngược nhất, ngụy trang đến bây giờ, chính là để cho kẻ thù một phát trí mạng.
Anh ta híp đôi mắt diều hâu, nói: "Em ba nói gì thế, trái lại là anh cả đây này, tôi phải cẩn thận đề phòng, đỡ phải lật thuyền trong mương, bị tiểu nhân giẫm lên đầu."
"Anh cả có tin nhân quả báo ứng không?"
Anh thản nhiên nhìn qua, ánh mắt giống như nước biển trong đêm lạnh, không gió không sóng, phẳng lặng như mặt gương.
Nhưng phía sau một gương, lại ẩn núp sóng cả mãnh liệt, cực kỳ nguy hiểm.
Cố Trác Đông nghe vậy thì híp mắt, trong lòng một dự cảm không tốt, nhưng lại không dám khẳng định.
"Tôi không tin nhân quả báo ứng gì hết, ngược lại thì tôi tin ông trời đã định trước mọi việc. Ông trời định trước là cậu có, cậu liền có, cưỡng cầu cũng không được. Cậu và tôi là anh em, nhưng anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng.
"Yên tâm đi, tôi và anh cả sẽ tính toán rõ ràng hết lượt. Giờ không còn sớm nữa, vị hôn thê của tôi không thích người tôi có mùi rượu, rượu này tôi không uống thì hơn. Anh cả cũng đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Cổ Gia Huy đứng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hờ hững.
Nụ cười đó, không vào tới đáy mắt.
Cổ Trác Đông nhìn theo hướng Cố Gia Huy đi xa, đôi mắt diều hâu lập tức trở nên hung ác nham hiểm.
Nắm tay, vô thức siết chặt.
Ngày hôm sau, mọi người cũng lục tục rời khỏi nhà cũ, Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm về trường, sau đó anh cũng đến tập đoàn, không ngờ Trình Hoa vẫn còn đến thêm lần nữa.
Lần này, cô ta lại cầm theo hợp đồng mà anh mong ước đã lâu.