"Đúng là đồ hèn thì không thay đổi được, nói ra làm cho người ta chê cười. Em ba không cho cô tiền tiêu vặt à? Cứ để cô sống bủn xỉn như này hả?" "Bủn xỉn? Lẽ nào nhà cô không phải mua rau sao?"
"Vừa nãy ở cửa siêu thị, tôi thấy rau củ giảm giá ba mươi phần trăm. Em gái là, cô đến mức đấy cơ à? Ở nhà mình thì cũng bỏ qua, mất mặt người nhà họ Hứa chúng ta thôi, bây giờ cô đang ở cùng cậu ba Cố đấy, thứ mà cô làm mất lát là thể diện của cậu ba Cố, và cả thể diện của cả nhà họ Cố chúng ta!"
"Thật là mất mặt!"
La Xuân Hương thì bịt mũi, cô ta nhìn Hứa Minh Tâm thì như nhìn thấy đống rác vậy, ánh mắt rất là ghét bỏ.
Hứa Minh Tâm không giỏi đấu võ mồm với người khác lắm, nhưng cô có bốn chữ châm ngôn mà Bạch Thư Hân dạy.
Cô lấy dũng khí, nói: "Liên quan rắm gì đến cô?"
"Cái gì?"
La Xuân Hương nghe vậy thì trợn tròn mắt, cô ta không dám tin là cô lại nói ra lời bất kính như vậy.
"Cô... cô lặp lại một lần nữa xem!"
"Liên quan rắm gì đến cô! Tôi mua rau là việc của tôi, tôi tiêu tiền của nhà cô là, tôi mua rau của nhà cô chắc? Nhà các cô ở cạnh biển hả? Làm gì mà quản rộng thế? Cô trông coi chồng con trai con dâu của cô còn chưa đủ hả, chẳng nhẽ cô còn muốn quản tôi nữa sao? Cô thật đúng là đồ tọc mạch!".
Hứa Minh Tâm lên chế độ máy hát, đột nhiên cô cảm thấy mắng người sảng khoái thật đấy!
Cô nói mà cả người thoải mái, ý chí chiến đấu bừng bừng.
Nhất là lúc trông thấy sắc mặt của La Xuân Hương xanh mét, tức đến run cả người, nhưng lại không nói ra được lời nào, cô thoải mái lắm.
Ai bảo vừa nãy cô nói nhảm nhiều như vậy, tự ăn phải kết cục thảm nhá!
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Hứa An Kỳ vội vàng dỗ dành La Xuân Hương, sau đó cô ta nhìn sang Hứa Minh Tâm: "Cô... cô lại dám nói năng như thế với mẹ chồng tôi, tôi thấy cô điên rồi!"
"Và cô ta cho mẹ, tuổi còn nhỏ, nhanh mồm nhanh miệng, thật quá tệ! Đánh cho cô ta tỉnh ra, dạy cô ta cách làm người!"
"Vâng, thưa mẹ!"
Lời này của La Xuân Hương giống với ý cô ta, Hứa An Kỳ không nói hai lời, xắn tay áo lên, đi về phía Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm lòng nóng như lửa đốt, đợi cô ta tới gần, trong đầu chợt lóe ra một ý.
"Cô dám!"
Vào lúc Hứa An Kỳ giơ cánh tay lên, khi mà giây tiếp theo sẽ tát xuống, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Hứa Minh Tâm chợt bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.
Cô lạnh lùng quát một tiếng, dọa cho Hứa An Kỳ run lên, cả người cứng nhắc đứng yên tại chỗ.
Cô ta nhíu chặt chân mày, bực mình nói: "Có gì mà tôi không dám, đây cũng chẳng phải lần đầu tôi dạy dỗ cô!".
"Trước kia cô dạy giáo huấn tôi, là bởi vì cô là chị của tôi, nhưng hiện tại cô là cháu dâu của nhà họ Cố, tôi là con dâu của nhà họ Cố, cô dám đánh tôi thử xem!"
"Cô..."
Dưới tình thế cấp bách, Hứa An Kỳ hoàn toàn chưa chú ý tới cái tầng quan hệ này, bây giờ bị cô nhắc nhở, cô ta mới chợt nhớ đến cảnh cáo của Cố Gia Huy.
Cô ta không xuống tay được, chỉ có thể quay sang nhìn La Xuân Hương với ánh mắt vô tội.
La Xuân Hương cũng quên mất, nhưng trong lòng lại không nuốt trôi cục tức này.
Cô ta đứng thẳng người, nói: "Con lui xuống cho mẹ, con không đánh được, chẳng nhẽ mẹ còn không đánh được sao? Tôi thân là chị dâu cả, tôi sẽ dạy dỗ cô làm con dâu của nhà họ Cố như thế nào!".
Trong lòng Hứa Minh Tâm lộp bộp một chút, thấy La Xuân Hương tới gần.
Cô muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Hứa An Kỳ ngăn cản.
Dù sao thì La Xuân Hương cũng là chị dâu của Cố Gia Huy, nếu cô ta mà đánh cái tát này thật, thì cô cũng không đánh trả được!
Cô trơ mắt nhìn La Xuân Hương giơ cánh tay lên, dồn lực đánh xuống.
Cô sợ tới mức nhắm mắt lại, cả người không nhịn được run rẩy.
Nhưng...
Đau buốt trong dự đoán không có xảy ra, trái lại bên tai truyền tới tiếng kêu thảm như tiếng giết heo của La Xuân Hương.
"Đau... cậu làm cái gì vậy?"
Hứa Minh Tâm vội vàng mở mắt ra, cô nhìn thấy Cố Gia Huy.
Sao anh lại tới rồi, không phải là anh đi lái xe sao?