Cố Gia Huy nghe thấy lời này, anh không nhịn được bật cười, cô vợ nhỏ nhà anh thật là đáng yêu, có thể nói chuyện tiêu tiền trong sạch thoát tục như vậy.
"Chẳng phải tôi đã cho em thẻ đen rồi sao? Em cứ việc quẹt, em có thể tiêu tiền của tôi, tôi rất vui."
"Ồ! Thế thì tôi tiêu một khoản lớn đây!"
"Cho dù em có mua cả cái cửa hàng đấy, tôi cũng không ý kiến. Tôi sắp họp xong rồi, em đang ở đâu, trưa nay em có muốn ăn cơm cùng tôi không?"
"Tôi đang ở tòa nhà bách hóa, bị người ta khi dễ đây này, tôi đang lấy lại thể diện. Giờ không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi mua đồ đây, bai bai"
Hứa Minh Tâm chưa quên là vẫn còn chuyện chính đáng phải làm, cô vội vàng cúp điện thoại.
Còn Cố Gia Huy ở đầu dây bên này nghe thấy cô bảo bị khi dễ, anh không khỏi nhíu chặt chân mày, trong con người nhiễm vẻ tàn bạo.
Có kẻ dám bắt nạt vợ anh, lá gan không nhỏ nhỉ.
Anh xoay lại cái ghế tròn rồi nói: "Các anh có còn chuyện gì gấp cần báo cáo không?"
"Hết... toàn là chuyện nhỏ."
"Thể tự xử lý đi, tan họp."
Cố Gia Huy thản nhiên nói.
Nghe điện thoại và cáp điện thoại, trước sau quả thực như là hai người vậy.
Vừa nãy ánh mắt vẫn còn tràn ngập nhu tình, đảo mắt cái lại lạnh lùng, làm cho người nhìn mà sợ.
Tâm tư đàn ông, như kim dưới đáy biển!
Sau khi Hứa Minh Tâm cúp điện thoại, cố lấy một tấm thẻ ra từ trong túi xách, rồi nói: "Quẹt."
Nhân viên cửa hàng bị khí thế của cô dọa rồi đấy, bọn họ nhanh chóng tiến lên cầm lấy tấm thẻ, nhìn một cái thì lập tức bật cười.
"Thẻ tích điểm ở siêu thị? Cô đùa tôi à?"
"Lấy nhầm!"
Hứa Minh Tâm vội vàng lấy lại cái thẻ, rồi lại tìm tìm một lượt trong túi xách, cuối cùng đã tìm thấy cái thẻ đen đó.
"Quẹt!"
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy màu sắc trên tấm thẻ, sắc mặt không khỏi ngưng trọng.
Cô ta không dám chậm trễ, vội vàng quẹt thẻ, mật mã là sinh nhật của Hứa Minh Tâm.
Quẹt thẻ thanh toán, thái độ của nhân viên cửa hàng lập tức thay đổi hẳn.
"Thưa cô, mời cô nhận lại thẻ, rồi ký vào đây."
Nhân viên cửa hàng cung cung kính kính nói.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới hơi hơi đỡ giận.
Bạch Thư Hân tiến lên, nói: "Vừa nãy chẳng phải cô kiêu ngạo lắm sao? Sao giờ không kiêu ngạo nữa đi."
Nhân viên cửa hàng cười khan hai tiếng, không có trả lời.
Hai người xách túi quần áo, lúc đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa hàng, không ngờ lại nhìn thấy Cố Gia Huy ở trước mặt.
"Sao anh lại tới đây?"
Hứa Minh Tâm hơi ngạc nhiên.
"Tập đoàn J.C ở ngay đối diện tòa nhà bách hóa, em quên à?"
Lúc Cố Gia Huy nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm, mọi mệt mỏi của việc tăng ca đều được quét sạch hết.
"Đúng nhỉ, tôi quên mất! Thế anh tới đây làm gì?"
"Vừa nãy trong điện thoại, em bảo là bị người ta bắt nạt, em cũng không nói rõ, vội vội vàng vàng đã cúp máy rồi, sao mà tôi có thể yên tâm được cơ chứ, nên tôi tới xem xem sao."
"Cũng không có gì, chỉ là cái nhân viên ở cửa hàng này ỷ thế ức hiếp người, cô ta bảo chúng tôi nghèo, không mua nổi quần áo, và còn bày mặt lạnh cho chúng tôi nhìn."
Hứa Minh Tâm liền giống như gặp được đại nhân nhà mình vậy, cô bực mình cáo trạng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!