Ngôn Hải kéo ghế giúp cô, Hứa Minh Tâm nhìn anh ta với ánh mắt cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
Nơi này không giống nhà mình, cho nên cô có hơi câu nệ.
Trong bữa ăn, Ngôn Dương liên tục gắp đồ ăn cho Thẩm Tuệ, ông ấy nói: "Vợ ơi, những món này toàn là món mà em thích ăn, em ăn nhiều vào, gần đây em quay quảng cáo đến nỗi gãy rồi đấy!"
Ngôn Dương cũng không để ý có đứa nhỏ đang ở đây, cử nói sến súa như thế.
Ngôn Hải cười cười, hiển nhiên là đã quen.
Bố anh ta nổi danh là chiều VỢ.
Ở nhà nghe lời vợ, ra ngoài cũng nghe lời vợ.
Thậm chí bên ngoài còn đồn rằng, lấy chồng thì phải lấy chồng như Ngôn Dương kia kìa!
Tam tòng tức đức phiên bản nam!
Phu nhân ra lệnh thì phải nghe theo, phu nhân ra ngoài phải đi theo, phu nhân nói sai phải mù quáng theo.
Phu nhân tiêu tiền phải bằng lòng, phu nhân trang điểm thì phải đợi, phu nhân sinh nhật thì phải nhớ, phu nhân đánh mắng thì phải nhịn!
"Mấy đứa nhỏ đang ở đây đấy, có thể khiêm tốn chút được không hả?"
Thẩm Tuệ bất đắc dĩ nói.
>
"Nhà mình thì sợ cái gì? Nào, uống miếng canh, tôi vất vất vả và nấu đấy!"
Ngôn Dương đi theo phục vụ.
"Nếm thử tay nghề của bố anh đi, bố mẹ anh luôn thể, anh toàn trưởng thành trong cái sự sến sẩm này đấy."
"Minh Tâm à, sau này cháy thường xuyên tới làm khách, thì sẽ không cảm thấy kỳ lạ nữa." Ngôn Dương mỉm cười nói.
"BỐ, con sắp ra nước ngoài rồi, sao Minh Tâm có thể thường xuyên tới nhà mình chứ." Ngôn Hải nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau.
"Ăn cơm xong để Ngôn Hải đưa cháu về, đi đường chú ý một chút."
"Vâng, cảm ơn cô, lần sau nhất định cháu sẽ chuẩn bị quà..."
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, thì đã bị Thẩm Tuệ ngắt lời.
"Cô biết quan hệ của cháu và Ngôn Hải, cô cứu cháu cũng không phải vì quà cảm ơn của cháu. Cho dù không nể mặt con trai cô, thì cũng là cô và cháu có duyên, trùng hợp được cô gặp phải chuyện này. Quà cảm ơn thì không cần, chuyện này cứ trôi qua như này đi."
"Vâng, phu nhân"
Hứa Minh Tâm nhu thuận nhận lời.
Mặc dù cô Ngôn nói là không cần quà cảm ơn, không muốn theo khuôn sáo cũ, nhưng tấm lòng này vẫn phải cất vào tim.
Sau này, phàm là việc mà cô làm được, cô nhất định sẽ vượt lửa qua sông, không chối từ.
Ăn xong một bữa cơm, cô Ngôn sai Ngôn Hải đưa Hứa Minh Tâm về nhà.
cùng lúc đó, cũng cho người ở chỗ tôi tiến hành hàng động.
Ngôn Hải đưa Hứa Minh Tâm về nhà, sau khi quay về liền hỏi: "Bố, bó đã điều tra ra là ai làm chưa? Tai họa như thế này tuyệt đối không thể nhân nhượng, bằng không có lần thứ nhất ắt có lần thứ hai, Minh Tâm ở Kinh Đô sẽ rất nguy hiểm"
"Chuyện này con đừng nhúng tay vào, có mẹ và bố con xử lý, con lên tầng thu dọn đồ đạc đi, một thời gian ngắn nữa con phải đi rồi đấy."
Thẩm Tuệ thay đổi hình tượng của người mẹ hiền trước đó, trông có vẻ nghiêm túc.
Nếu không phải con trai cứ say đắm, yêu thích cô nhóc này, bà ấy tuyệt đối sẽ không cho sắc mặt tốt.
Thực ra, Ngôn Hải không hề muốn ra nước ngoài, lần này cũng là bà ấy sắp xếp.
Chỉ khi không gặp mặt, bọn họ mới có thể cắt đứt được những niệm tưởng này.
Ngôn Hải còn muốn nói gì đó nhưng lại bị bố anh đuổi đi.
"Yên tâm đi, có bố ở đây, sao bố lại để người trong lòng của con chịu khổ cơ chứ? Mau về phòng đi, đừng ở đây làm phiền mẹ con nữa, mẹ con sắp bị con làm cho tức giận đến nỗi xuất hiện nết nhăn rồi đó."
"Thế bố... con nhờ bố đấy."
Ngôn Hải nhìn ông bố một cái thật sâu, lúc này mới lưu luyến đi lên tầng.
Mỗi lần bà ấy phiền lòng, thì đều sẽ đau đầu.
"Em nghiêm khắc với con trai quá rồi đấy, ai cũng có lúc có mối tình đầu mà. Con trai thích người ta, thằng bé cũng đã đồng ý sẽ kìm chế tình cảm của mình, nhưng em cứ muốn đưa con trai ra nước ngoài chịu khổ. Em không nhìn thấy con trai, lẽ nào em không buồn à?"
"Mối tình đầu của thanh niên mới là mối tình nguy hiểm nhất, thằng bé sẽ kìm chế ư? Sao có thể chứ! Chỉ sợ ngày nào thằng bé cũng nhìn thấy Hứa Minh Tâm ở trường học, tình cảm sâu đậm, đến lúc đó muốn