Trên mạng có phỉ nhổ cũng có ủng hộ, nói là ở trong trường cặp đôi này rất xứng đôi, giờ cũng xem như là tu thành chính quả, thậm chí còn gặp mặt phụ huynh rồi cơ.
Hứa Minh Tâm đầu to như cái đấu. Cô gọi điện cho Ngôn Hải, Ngôn Hải cũng nóng lòng như lửa đốt, đang xử lý đây.
Giờ phút này, Khương Tuấn cũng phát hiện ra vấn đề, rõ ràng anh ấy đã dùng lực lượng quan hệ xã hội, bắt đầu giải quyết dư luận.
Nhưng hình tượng nhân vật công chúng của Thẩm Tuệ quá ăn sâu bén rễ, sóng gió thứ nhất còn chưa xử lý xong, sóng gió sau đã dâng lên.
Hơn nữa, tựa hồ có người đang ở trong tối cố ý chế ra.
Khương Tuấn vừa phải điều tra hành tung của người tối qua, vừa phải phân tâm xử lý cái này, có vẻ có hơi không cố kịp.
Mà lúc này, nhà họ Ngôn.
Ngôn Hải cầm điện thoại rồi chạy thẳng xuống lầu.
Hai người Ngôn Dương và Thẩm Tuệ đang ở vườn hoa sau nhà, nhà nhã uống trà phơi nắng.
"Bà xã, em lại xinh rồi."
"Nói linh tinh!" Thẩm Tuệ lườm ông ta một cái, nhưng nụ cười trên gương mặt lại rõ nét.
"Anh nói thật, anh cũng không nói mê sảng, em biết mà, bà xã!" Ngôn Dương cười tít mắt nói.
Cả thế giới, chỉ có bà xã là xinh đẹp nhất!
Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ!
Đúng vào lúc hai người đang liếc mắt đưa tình, Ngôn Hải đi tới.
"Mẹ, mẹ đọc bảo chưa? Là mẹ sắp đặt đúng không? Xung quanh nhà họ ngôn không có phóng viên, nhưng tin tức lại lộ ra, những phóng viên này là mẹ đưa tới, đúng không?"
"Con đang chất vấn mẹ sao?"
Thẩm Tuệ nhíu mày, lạnh giọng nói. Ngôn Dương cũng bệnh theo: "Con trai, sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy? Mẹ con cũng là vì tốt cho con, cái này chẳng phải là để tranh thủ cho con một ít sao? Mẹ con đoán được là Cổ Gia Huy sẽ không ra mặt thừa nhận mối quan hệ của bọn họ, nếu không sẽ chỉ mang lại tai vạ cho Hứa Minh Tâm thôi. Chúng ta thừa dịp người không ở đây, nói không chừng dưới cái thế
của dư luận, con còn có thể tán Hứa Minh Tâm được một chút."
"Hai người nghĩ kiểu gì vậy, hành động gì vậy, kẻ cướp à? Cố Gia Huy biết không thể công khai, sẽ dẫn tới rắc rối và tai nạn không cần thiết cho cô ấy. Thế tình yêu của con, hèn hạ hơn tình yêu của anh ta chắc? Con có thể mặc kệ để cô gái mà con yêu rơi vào tranh đấu và buồn khổ sao?"
Ngôn Hải hét lớn.
Một người mà anh ta muốn bảo vệ như thế, nhưng lại bị người nhà của anh ta tổn thương.
Đúng là anh ta cần cơ hội, nhưng không phải dựa vào thủ đoạn ti tiện như vậy để dành lấy cơ hội.
Anh ta cảm thấy mình rất trơ tráo!
"Con, thằng nhóc này, nói chuyện cái kiểu gì đấy hả, cái gì mà hèn hạ hả? Con xem con..."
Ngôn Dương còn chưa nói xong, Thẩm Tuệ đã vỗ mạnh xuống bàn, đứng lên nói: "Tối qua mẹ tốt bụng cứu con bé, bằng không bây giờ con bé đang ở đâu, sống chết chưa rõ cũng không biết. Mẹ đã cứu người trong lòng của con, con không nói câu cảm ơn, bây giờ trái lại còn chất vấn mẹ của con, tại sao dùng thủ đoạn như thế! Nếu con không phải là con trai mẹ, mẹ sẽ không cứu người này, mẹ tội gì phải vì cô ta mà đắc tội với người ta, rồi mạo hiểm." "Nếu con đã hỏi mẹ như vậy thì mẹ sẽ tính sổ rõ ràng với con. Cô ta nợ mẹ một mạng, chỉ lấy những tai tiếng này tới bồi thường thì có gì mà không được? Nếu con có bản lĩnh thì con tự nghĩ cách cướp người về từ tay Cố Gia Huy đi, chứ không phải ở nhà uống rượu giải sầu, mặt chau mày ủ, khiến bố mẹl o lắng về con!"
"Bây giờ mẹ cho con cơ hội, là thừa dịp dư luận tạo thế, tranh thủ cho mình một chút. Hay là trực tiếp thu dọn đồ đạc, cút đi cho mẹ, con tự chọn đi!"
"Mę, mę..."