Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Là một số máy lạ.
Anh ta do dự một chút, nghe máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói cực kỳ trầm thấp và khàn khàn,
"Tôi biết anh không muốn đi khỏi Kinh Đô, bởi vì nơi đây có người phụ nữ mà anh yêu thương"
"Tôi có thể giúp anh, giúp anh có được cô ta!"
"Anh là ai!"
Ngôn Hải nhíu chặt chân mày, rốt cuộc là kẻ nào mà dám nói chắc chắn như thế?
"Anh không cần biết tôi là ai, anh chỉ cần biết là tôi đang giúp anh, toàn tâm toàn ý giúp anh."
Giọng nói đó, như tới từ địa ngục, rất quỷ quái.
Ngôn Hải nghe vậy thì nhíu chặt chân mày.
"Tôi biết anh không muốn đi, chỉ cần anh bằng lòng, tôi có thể giúp anh ở lại, canh giữ bên cạnh cô gái mà anh yêu!"
Giọng nói đó lại từ từ truyền tới, giống như ma âm xuyên vào tai vậy.
Ngôn Hải không thể không thừa nhận, mình đã lung lay rồi.
Anh ta rời đi, đúng là bị ép nên đành phải làm thế, nếu như được lựa chọn, anh ta thà chịu đựng nỗi đau bị từ chối hàng ngày, cũng không muốn không gặp được Hứa Minh Tâm.
Nhưng...
Sự hiện hữu của anh ta, sẽ chỉ làm cho Hứa Minh Tâm khó xử, khiến cô lâm vào rắc rối.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, móng tay đã bấm sâu vào thịt.
"Câm mồm, anh câm mồm lại cho tôi! Tôi mặc kệ anh là ai, tôi không cần ý tốt của anh. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, tôi biết cô ấy không yêu tôi, rời đi mới là lựa chọn tốt nhất của tôi!"
Nói xong, anh ta nhẫn tâm cúp điện thoại, nhưng lòng bàn tay lại toát ra một mảnh mồ hôi lạnh.
Anh ta cũng không biết những lời mà mình vừa nói, rốt cuộc là lời trái lương tâm, hay là nói thật!
Anh ta cắn răng, cuối cùng bước đi mà không quay đầu lại.
Mấy hôm sau Hứa Minh Tâm mới biết là Ngôn Hải đã đi, bởi vì mấy ngày rồi cô không nhìn thấy người ở trường.
Cô vẫn muốn gặp mặt cảm ơn anh ta tử tế, về sau từ chỗ giáo viên hướng dẫn, cô mới biết là Ngôn Hải đã đi lâu rồi.
Hứa Minh Tâm chỉ mong anh ta ở nước ngoài phát triển thuận lợi, cuối cùng nhất định sẽ trở thành nhân vật lợi hại rồi trở về!
Con người lúc nào cũng muốn trở nên càng ngày càng ưu tú, cô cũng muốn như vậy.
Cô tưởng Thẩm Tuệ công khai weibo, chuyện này coi như lắng xuống rồi, nhưng không ngờ lại để lại di chứng rất lớn.
Ví dụ như bạn học trước kia không thường qua lại, giờ thì thường xuyên tìm các loại lý do đến ký túc xá cô.
Không phải là mới mua nhiều đồ ăn vặt quá ăn không hết.
Thì sẽ là mua một cái váy, mình mặc không mặc, nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có là hợp.
Mỗi lần tặng quần áo còn nói rất lời đạo đức giả.
"Ai ya, tớ mập quá rồi không mặc được!"
Chị ơi, cậu mới 45 cân thôi đấy được không hả!
Vả lại trông tớ già dặn quá, kiểu ngây thơ thế này không hợp với tớ!"
Chị ơi, hàng ngày đi học cậu đều mặc đồ màu hồng, tết tóc hai bên, cậu nói cho tớ biết cậu mặc đồ ngây thơ, hợp không?
"Tớ không mặc thì lãng phí, tớ nghĩ Minh Tâm mặc được đấy, dáng người rất đẹp đấy..."
Cậu nói bản thân cậu thì cũng thôi đi, tại sao còn giả dối bảo dáng người cô đẹp cơ chứ?
Hai mắt cận thị chưa nhìn rõ hả?
"Xin lỗi, tớ không thiếu quần áo."
Hứa Minh Tâm cười hì hì nói, trong lòng đã mmp rồi.
Đồ ăn đồ uống đồ mặc đều không được cầm.
Ăn người miệng đuối, bắt người tay ngắn, cô không muốn sau này vì chút ơn huệ nhỏ này, trái lại nhận ơn tình của một người.
Mới đầu, Hứa Minh Tâm còn ngượng ngùng từ chối, nhưng số người đến cửa đông quá, thế là cô dán luôn tờ giấy ở cửa, từ chối làm phiền.
Bạch Thư Hân làm cô bình tĩnh lại, đột nhiên cô có quan hệ với nhà họ Ngôn, tất nhiên là bọn họ muốn nịnh bợ cô rồi.