May mà Cố Gia Huy tuổi trẻ anh tuấn, nếu mà là ông già bảy tám mươi tuổi,
mình khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.
Bây giờ cô là vị hôn thê của Cố Gia Huy, cũng là con gái nuôi của nhà họ Ngôn, thoáng cái thân phận của cô đã tôn quý hơn.
Hứa Văn Mạnh mới nói chữ "cầu" này với cô.
Cái nhà này rất thực dụng, lấy chữ lợi làm đầu.
Cho nên cô rất sợ gả vào nhà giàu, bởi vì cô cứ có cảm giác trong gia đình giàu có, hai chữ tình cảm quá trân quý.
Cô thì lại muốn một đời bình bình thường thường, như thế mới là chân thực nhất.
Hứa Minh Tâm hơi cụp mắt, nói: "Nếu con không đi thì sao?" "Bố rất cần cái giấy chứng nhận đó, con đi ăn một bữa cơm, chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Một tên thị trường không sánh bằng nhà họ Cố, bố sẽ không ngu đần đắc tội Cố Gia Huy, rồi đi nịnh bợ một tên thị trường, đúng không nào? Bố có thể bảo đảm chắc chắn rằng bữa cơm này hết sức cẩn thận, chỉ mong con có thể giúp bố. Nếu như con giúp bố, bố sẽ nói cho con biết
nơi của mẹ con. Làm điều kiện giao dịch, thế nào?"
"Cái gì? Bố biết nơi của mẹ con sao?"
Hứa Minh Tâm lập tức ngẩng mặt lên, trợn tròn mắt, nhìn Hứa Văn Mạnh với ánh mắt không thể tin nổi.
Mẹ cô lúc nào cũng là điều kiêng kị trong cái nhà này, bởi vì mẹ cô là một người tham tiền, bà ấy đã uy hiếp bố.
Cô cũng đã quen với những điều này, nhưng lúc nhìn thấy người khác đều có mẹ, cô vẫn sẽ buồn.
Cô cũng muốn đi qua tìm mẹ, nhưng không có bất kỳ mạnh mổi gì.
Cô chỉ muốn hỏi một câu mà thôi.
Tại sao năm xưa lại bỏ cô?
Tại sao!
"Những năm nay, bố đều biết hết, chỉ là bố cũng không có dũng khí đi tìm bà ấy. Nếu con muốn tìm, bố có thể cho con manh mối."
"Được, con đồng ý giúp bố, nhưng bố phải bảo đảm bữa tiệc đó tuyệt đối không có sai sót gì, con không muốn trở thành vật hi sinh của bố"
Cô sợ những chuyện dơ bẩn đó xảy ra trên người mình.
Hứa Văn Mạnh nghe thấy vậy thì vui mừng nhướng mày, gật đầu lia lịa, khẳng định sẽ không xảy ra sự cố.
Bữa tiệc vào trưa ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm không dám cho Khương Tuấn biết, cô sợ anh ấy nói cho Cố Gia Huy biết thì mình xong đời.
Cô nói dối Khương Tuấn là buổi trưa mình ăn ở căn tin, sau đó ngủ trưa ở phòng ký túc xá, buổi tối mới về nhà, để Khương Tuấn không cần tới đón mình.
Buổi trưa, xe của Hứa Minh Tâm dừng ở cửa đón người.
Một lúc sau là đã tới khách sạn năm sao.
Ở cửa, cô đã gặp thị trưởng và con trai ông ta.
Ở trong trường, cô chưa bao giờ gặp con trai ông ta, ngu ngơ phúc hậu, lịch sự, đeo mắt kính gọng đen, thoạt nhìn rất ngại ngùng.
Lúc anh ta nhìn thấy Hứa Minh Tâm, vẫn còn hơi lo lắng bất an, còn không cả bắt tay.
Hứa Văn Mạnh không cho cô đi vào cùng mà bảo cô bắt chuyện với con trai của thị trưởng.
Sau khi hai trưởng bối rời đi, Hứa Minh Tâm nói: "Tôi tên là Hứa Minh Tâm, anh tên gì?"
"Tôi... tôi tên là Dương Hiệp..."
"Ồ, thể tiếp theo mình đi đâu?"
"Đi... đi ăn cơm đi, tôi cũng không biết gần đây có món gì ngon, cô... cô muốn ăn gì."
"Tôi có thể tùy tiện một chút không?"
"Ù Ù."
"KFC, anh đã ăn bao giờ chưa?"
"Cái này làm gì có ai chưa từng ăn cơ chứ?"
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì thoáng yên tâm, cô thật sự sợ người giàu giống với kiểu Cố Gia Huy, chưa ăn những đồ ăn nhanh này bao giờ.
Cô liếc mắt