Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm

Anh lắc đầu cười khẽ, trong câu này này là nồng đậm lưu luyến, cũng có một ít bất đắc dĩ. 

Đặt người nào đó ở đầu quả tim, coi trọng như thế này, anh cũng không biết là tốt hay là xấu. 

Nhưng bảo anh đối xử không tốt với Hứa Minh Tâm, anh lại không làm được. 

Dứt khoát, cứ như thế đi. 

"Cậu với anh hai cậu giống y hệt nhau, tối nay đi thăm Cố Cổ đi, con bé rất nhớ cậu." 

Hứa Văn Mạnh đã thành công lấy được giấy chứng nhận, Hứa Minh Tâm cũng đi vào hỏi manh mối của mẹ cô. 

Hứa Văn Mạnh chỉ cho cô một cái địa chỉ, địa chỉ là một thị trấn nào đó ở tỉnh lân cận, đây là nơi mà mẹ từng ở lại. 

Nhưng bây giờ người có còn ở đấy hay không, ông ta không biết nữa. 

Sau khi lấy được địa chỉ, Hứa Minh Tâm tính bớt thì giờ đi một chuyến. 

Cuối cùng cô đã lấy được thông tin của mẹ, cô thật sự rất muốn biết, sao năm xưa bà ấy lại nhẫn tâm vứt bỏ mình? 

Suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, không gạt đi được. Ngày hôm sau là cuối tuần, Bạch Thư Hân bảo cô ra ngoài, đi mua ít đồ với cô ấy. 

Thấy cô ấy đang đi dạo cửa hàng đồ trang sức, cô không khối hơi nghi hoặc: "Cậu muốn mua vàng à?" 

"Không phải, tớ mua thạch anh hồng, hoa anh đào. Sau đó mua cho cậu một tỳ hưu, có thể trừ tà. Cậu và Cố Gia Huy ở bên nhau, chắc chắn là liên tục có phiền toái. 

"Cái này tốn kém quá rồi đấy?" 

"Hai bộ quần áo cậu cho tớ lần trước, còn đắt hơn những cái này đấy, coi như tớ trả nợ cậu." 

Bạch Thư Hân lựa lựa chọn chọn, mua cho cô một tì hưu, mua cho bản thân một thạch anh hồng có phẩm chất tốt. 

Cô ấy còn hỏi cô có cần không, Hứa Minh Tâm lắc đầu như trống bỏ. 

Hai người đi ra khỏi cửa hàng, đang đi ở ven đường, không ngờ một tên đi xe máy lái như bay xoẹt qua từ bên cạnh, thế nhưng túm được túi xách của Bạch Thư Hân, xoẹt một cái là cướp đi rồi. 

Bạch Thư Hân lập tức phản ứng lại, hô to: "Túi của tôi, bắt trộm!" 

Bạch Thư Hân nhanh chóng đuổi theo, trông thấy có người trùng hợp mở khóa xe điện đi, cô ấy xông thẳng tới đoạt xe, rồi đuổi theo. 

"Cô là ai, ban ngày ban mặt mà cướp xe vậy!" 

"Xin lỗi xin lỗi, bạn tôi chỉ mượn thôi. Cho anh tiền này, ngày mai tôi sẽ trả xe về chỗ này, bai bai!" 

Hứa Minh Tâm trực tiếp lấy ra hai tờ ông nội Mao đưa qua, sau đó vội vàng đuổi theo. 

Nhưng hai chân của cô, sao mà so được với hai cái bánh xe cơ chứ? 

Đúng lúc này, Khương Tuấn đã lái xe tới. 

"Mau đuổi theo Bạch Thư Hân, gọi điện thoại cho bác sĩ Lệ đi!" 

"Được." 

Khương Tuấn không dám do dự, nhanh chóng đuổi theo. 

"Mẹ nó! Hồng tam đại anh cũng dám cướp, bà đây sẽ khiến anh hối hận vì đã chui ra từ trong bụng mẹ!" 

Bạch Thư Hân nằm lòng phố lớn ngõ nhỏ ở Kinh Đô, thấy đối phương không có đi đường lớn mà đi ngõ nhỏ. 

Cô biết nơi này có một tiểu khu, nếu mà đi đường tắt, có khi vẫn có thể ngăn lại. 

Bạch Thư Hân cắn răng, tăng tốc đi qua trong tiểu khu. 

Cuối cùng lúc đi ra khỏi tiểu khu, cô ấy cũng nhìn thấy tên xe máy đó xuất hiện, hai người đâm đầu vào nhau. 

Chủ chiếc xe phóng nhanh đó giật mình, không ngờ cô đi xe điện mà còn nhanh hơn xe máy. 

Anh ta thả chậm tốc độ theo bản năng, nhưng Bạch Thư Hân lại vọt lên. 

Bịch một tiếng. 

Bạch Thư Hân mượn lực lăn vài vòng, dùng lưng tiếp đất, lăn xong vòng nữa liền đứng lên. 

Cô ấy mặc kệ trầy da ở cổ chân cổ tay mình, trực tiếp vọt về phía hai người. 

Hai người

 

Nhấn Mở Bình Luận