"Liên quan đến an toàn của em, anh phải tính toán. Anh đã tìm người lắp camera ở cửa nhà em. Anh cũng tính lắp camera ở trong phòng, bảo đảm an toàn của em."
"Anh như này là theo dõi em."
"Nếu em không thích, anh có thể nhường một bước, camera ở cửa là bắt buộc. Em cũng đừng mơ mộng hão huyền dùng kẹo cao su che lại. Hễ bị anh phát hiện, cho dù anh ở trong quân đội, anh cũng sẽ về."
"Được, coi như anh giỏi! Đưa đồ ăn vừa giao cho em, em đói rồi."
"Cái này không dinh dưỡng."
Sau đó, Lệ Nghiêm ném đồ ăn đặt ở ngoài vào thùng rác.
"Móa! Bún cay mà em yêu nhất! Lệ Nghiêm, anh cố ý đúng không, thể em ăn cái gì đây? Trong tủ lạnh chẳng còn gì nữa đâu!"
"Đi mua đồ với anh, trở về anh nấu đồ ăn cho em."
"Không đi!"
"Em cần anh khiêng đi à?"
Bạch Thư Hân nghiến răng nghiến lợi, cô ấy đành phải thay quần áo, theo Lệ Nghiêm ra ngoài.
Cô ấy đi rất chậm, cố ý kéo dài thời gian, nhưng lại bị Lệ Nghiêm túm lấy một cái cổ tay khác không bị thương, mạnh mẽ kéo đi.
Bàn tay của anh ta rất to, độ ẩm ùn ùn truyền tới.
Trong lòng Bạch Thư Hân run lên, khuôn mặt nhỏ vô thức đỏ lên.
Bóng đêm hơi đen, anh ta không có chú ý.
Bạch Thư Hân thầm mắng mình không có tiền đồ, có mỗi cái kéo tay thôi mà đã đỏ mặt, không có tí định lực gì cả.
Chẳng mấy chốc đã tới siêu thị gần đó, Bạch Thư Hân cũng dịu lại rồi, cô ấy cố tình làm mặt xụ mặt không cho anh ta sắc mặt tốt.
Lệ Nghiêm sớm đã thành quen, cũng không có nói nhiều gì.
Lệ Nghiêm chọn thực phẩm rất nghiêm túc, thân là một bác sĩ, chuyên tâm với đạo dưỡng sinh.
Trái cây và rau nhất định phải là đồ mới và tươi nhất, mua thịt thì nhìn từ màu sắc của thịt gà anh ta còn có thể phân biệt được là con gà này chết như thế nào, đã chết được mấy tháng, ướp lạnh mấy tháng rồi.
Anh ta rút từ trong túi tiền ra găng tay dùng một lần mà bác sĩ chuyên dùng, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, đưa một con gà tới.
"Thư Hân, tối nay ăn con gà này, thời gian tử vong của con gà này chưa quá 48 giờ, thời gian đông lạnh cũng mới có 12 tiếng. So sánh ra thì rất tươi."
"Ngày mai anh đi chợ thức ăn sớm một chút, ở đó có gà sống còn tươi. Gần đây đã xuất hiện bệnh cúm rồi, anh cũng chọn giúp em luôn."
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời này, da đầu run lên.
Bác sĩ đều kinh khủng như này ư?
Rõ ràng trong mắt cô ấy, những con gà này đều giống nhau hết!
"Em vẫn muốn ăn thịt."
"Ừ, anh chọn cho em."
Lệ Nghiêm đi tới quầy thịt heo, chọn một miếng thịt tươi.
Nhân viên cửa hàng chuẩn bị cắt giúp anh, nhưng Lệ Nghiêm muốn tự cầm dao.
Anh ta cầm con dao thái thịt rồi nói: "Còn hơn dao giải phẫu nhiều."
"Ách..."
"Thịt trên đời con heo này, phải được mổ theo mạch bắp thịt, lúc hầm canh mới không hỏng chất thịt tươi ngon."
"Đại ca à... anh đừng có mà nghiêm túc như thế được không hả, anh không thấy người khác đều đang nhìn anh như nhìn thấy quái vật hả?"
Bạch Thư Hân che mặt, sát lại gần tai anh ta rồi nói.
"Em gọi anh là đại ca* rồi." (Ý của Thư Hân là đại ca theo kiểu đại ca ấy, còn theo Lệ Nghiêm, đại ca là anh cả. Anh đúng là anh cả của cô ấy.)
"Ách... em chỉ