Chưa có ai từng gặp bộ mặt thật, nhưng có một đặc điểm, đó là thích uống
rượu.
Có cho thêm tiền, không bằng cho hai bình rượu quý.
Lão Cửu không có lộ mặt, hắn ta cũng là nhận ủy thác của người ta.
Một kích không thành, trận làm ăn này coi như hủy bỏ.
Cho dù là thiên hoàng lão tử, lão Cửu cũng dám đắc tội.
Người khác đã đưa tiền rồi, hắn ta phải làm việc giúp người ta. Ngoài ra, hắn ta sẽ không nói ra tin tức của người đứng đằng sau, người này chạy ở chợ đêm, như là ma quỷ, dù là Cố Gia Huy có năng lực thông thiên như này, cũng không bắt được lão Cửu.
Nếu mà ai cũng bắt được lão Cửu, lão Cửu cũng không cần thiết phải tồn tại lâu như vậy nữa.
Bên phía lão Cửu cũng đã thả lời rồi, hễ là đơn mà hắn ta nhận, một lần không thành, thì sẽ không nhận lần hai.
Hơn nữa đối phương cũng không muốn mạng của Hứa Minh Tâm, chỉ là muốn đưa cô rời khỏi Kinh Đô thôi.
Nếu không phải Thẩm Tuệ ra tay kịp thời, e là không biết bây giờ Hứa Minh Tâm đã bị đưa đến nơi nào, bị người hành hạ rồi.
"Ông chủ, đàn em của lão Cửu này cực nhiều tên xuất sắc, khăng khăn tìm một tên trung đẳng, rõ ràng là cố tình xuống nước."
"Trung đẳng là có thể lừa qua được cửa của cậu hả?"
Khương Tuấn nghe vậy, hận không thể cho mình hai cái tát, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!
Đây chẳng phải là nói rõ năng lực mình yếu sao?
"Là... là đối phương cả trang, ngụy trang thành cô Hứa, tôi mới..."
"Được rồi, đàn em của lão Cửu có rất nhiều người giỏi, trước tiên đừng chọc vào kẻ địch này. Nếu hắn ta đã nói là sẽ không ra tay nữa, bên phía chợ đen sẽ không dám động. Lão Cửu còn cố tình xuống nước, những tên còn lại bên phía chợ đen cũng tự rõ trong lòng.
"Trước mắt không cần lãng phí tinh lực để điều tra chuyện này nữa, tạm thời cũng sẽ không tra ra đầu mối. Trước hết, phải người theo dõi, bảo đảm an toàn cho Minh Tâm là được."
"Vâng, sau này tôi nhất định cẩn thận hơn, sẽ không để cô Hứa xảy ra chuyện."
"Mong là vậy."
Giọng nói của Cố Gia Huy hơi trầm trọng, anh càng tỏ ra quan tâm Hứa Minh Tâm, cô lại càng nguy hiểm.
Anh không thể ở bên cô hai bốn trên hai bốn, an nguy của cô mãi mãi vướng bận lòng anh.
Anh cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm cũng đi ra rồi.
"Tôi... tôi rửa mặt xong rồi, anh cũng mau đi rửa mặt đi, lát nữa phải xuống lầu ăn sáng đấy."
Cô vừa mới nói xong, không ngờ Cố Gia Huy kéo luôn cô vào lòng, động tác bá đạo lắm.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị, còn chưa kịp phản ứng.
sức anh rất lớn, bàn tay to vòng trên eo cô, giống như là muốn nhét cô vào
trong cơ thể. Người anh... đang run nhẹ.
Lòng cô run lên, yếu ớt hỏi: "Cậu ba Cố... anh sao vậy?"
"Khoảng thời gian này tôi rất nhớ em, cộng thêm em xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, may mà gặp dữ hóa lành, nếu không tôi cũng không biết bây giờ tôi sẽ là cái dạng gì. E là tôi đã điên rồi!".
Mấy chữ cuối, nặng nề bay vào tai, giống như có ma lực vậy.
Cô trở tay ôm anh, cô nói: "Giờ chẳng phải tôi không sao sao? Có câu nói như thế nào ý nhỉ. Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau. Tôi vừa nhìn là biết chính là người đầy may mắn, nếu không thì sao lại gặp được anh cơ chứ?"
"Em thật sự nghĩ là, gặp tôi, là một chuyện may mắn sao?"
Anh kéo ra khoảng cách giữa hai người, giọng nói khàn khàn trầm thấp, giống như rượu ngon lâu năm, nghe mà hơi say.
Thực ra, Hứa Minh Tâm cũng hiểu, trước kia mình chính là một con tôm nhỏ, không có khả năng trêu chọc kẻ thù.
Từ sau khi ở bên Cổ Gia Huy, rắc rối liên tục.