"Nên mà." Hứa Minh Tâm ngồi bên cạnh Bạch Thư Hân rồi nói: "Cậu làm hòa với anh trai cậu rồi à?"
"Là anh ấy mặt dày mày dạn ở lại chỗ tớ được không hả? Tối qua uống đến nỗi bất tỉnh nhân sự, tớ còn phải kéo anh ấy lên số pha đấy. Kết quả tớ cũng mệt đến nỗi nằm sấp, tớ còn ngủ ở trên sàn nhà một đêm. Nếu tớ mà bị cảm, chắc chắn tớ đi tìm anh ấy!"
"Yên tâm đi, cho dù em có bị cảm, không phải là vẫn còn có anh đây sao? Anh là bác sĩ, không phải đồ trang trí đâu."
Lệ Nghiệm bệ hoa quả ra, thản nhiên nói.
(D
Bạch Thư Hân giận dỗi trợn trắng mắt, mặc kệ anh ta tiếp tục chơi trò chơi.
"Đợi đã, em nghe thấy tiếng bước chân, người ở đâu vậy?"
"Hướng mười hai giờ, ngốc."
Lệ Nghiêm gõ đầu cô ấy, rồi nói: "Anh đi mua thức ăn, em ngoan ngoãn ở nhà. Đừng cho người lạ vào nhà, anh đi đây."
"Biết rồi biết rồi, cảm giác chơi trò chơi thật sảng khoái!".
Bạch Thu Hân thu lại ý tưởng ngu xuẩn đêm qua, chơi game mới đẹp trai, để tên đó ra khỏi căn nhà, cô liền quay lại nhà cũ. (đây là khung cảnh trong game.)
Lệ Nghiêm vừa đi, không lâu sau thì Bạch Thư Hân thua.
Cô ấy cầm một chùm nho, thảnh thơi cắn.
Bây giờ cô ấy cảm thấy, đồ gì Lệ Nghiệm mua cũng là đồ tốt nhất, hoa quả cũng ngọt hơn so với cô mua trước kia.
"Bây giờ tình cảm của cậu và bác sĩ Lệ chẳng phải là rất tốt sao? Trước đây còn làm mình làm mẩy."
"Bởi vì tớ đã nghĩ thông suốt rồi."
Có lẽ thời gian mà cô có được người anh trai này không còn nhiều nữa, khi mà người phụ nữ khác vẫn chưa xuất hiện, cô không thể buông tay.
"Sao sáng nay cậu không đi học?"
"Tối qua Cố Gia Huy về rồi, cho nên tớ đã ngủ quá giờ!"
"Ừm? Chắc không phải các cậu..."
Bạch Thư Hân cười gian nói.
Hứa Minh Tâm trừng mắt liếc: "Đừng nói linh tinh, không xảy ra cái gì hết, giữa chúng tớ rất thuần khiết."
"Nói ra cũng lạ, sao mà Cố Gia Huy nhịn được nhỉ? Các cậu ở chung cũng được mấy tháng rồi. Hai người còn ở dưới một mái nhà, cùng giường cùng gối, chẳng nhẽ chưa xảy ra chuyện tuyệt vời nào à?"
"Không có."
"Anh ta có động tay động chân không?"
"Không có."
"Có hôn cậu nồng nhiệt ở trên giường không?"
"Cũng không."
"Thế thì lạ rồi đấy, Cố Gia Huy có bệnh, hay cậu có bệnh vậy?"
"Cậu có bệnh ấy, tư tưởng không trong sạch, cậu đi ăn nho của cậu đi!"
Hứa Minh Tâm né tránh ánh mắt của cô ấy, sợ bị Bạch Thư Hân nhìn ra manh mối.
Người đàn ông của cô không cứng, cái này sao mà cô mở miệng được đây.
Cô sợ Bạch Thư Hân sẽ cười nhạo Cố Gia Huy, cũng sợ cô ấy sẽ khuyên mình chia tay.
Dứt khoát không nói nữa.
Hứa Minh Tâm ở đây chơi một ngày, dù sao thì buổi chiều cũng không có tiết học gì.
Lúc hai người đang tán gẫu với lại lướt mạng, không ngờ baidu đẩy đến một tin tức.
[Kinh hãi, người mà chủ tịch tập đoàn J.C yêu vốn không phải đàn ông, mà là cô ấy!]