Anh ba trông cao to khỏe mạnh, không giống như người có bệnh không tiện nói ra!
"Chính là... ngày nào bọn họ cũng ngủ cùng nhau, nhưng chẳng xảy ra điều gì hết. Lại có
một lần, người đàn ông đó không may bị người ta bỏ thuốc, cô gái muốn giúp anh ấy giải quyết, nhưng người đàn ông lại không cho và từ chối luôn!"
Sự việc lúc trước, Hứa Minh Tâm canh cánh trong lòng, đến bây giờ cũng chưa nghĩ thông.
Cố Yên nghe vậy thì trợn tròn mắt, cả kinh đến nỗi suýt thì rơi cằm xuống đất.
Không phải chứ!
Anh ba của cô ấy có bệnh thật!
"Người bạn đó của tôi ấy, thực ra đã hiểu rõ rồi, nhưng lại không tiện nói cho bên đằng trai biết, cảm thấy rất là đả kích người."
"Thế tại sao cô ấy không bỏ đi?"
"Bởi vì bọn họ yêu nhau thật lòng!"
Hứa Minh Tâm trả lời chắc như đinh đóng cột, Cố Yên không nhịn được cảm thấy ấm áp.
Cô ấy vẫn lo Cố Gia Huy không tìm được người tốt, tuổi tác của hai người cách biệt lớn như thể, sợ là không thể ở chung hòa thuận.
Nhưng giờ xem ra cô ấy không cần lo chuyện đó nữa, thích một người có thể nhìn ra được.
Lúc Hứa Minh Tâm nhắc đến Cố Gia Huy, trong đôi mắt đều sáng lấp lánh.
"Cô bảo, có cách chữa không?" Hứa Minh Tâm nhìn cô ấy với ánh mắt mong mỏi.
"Người bạn đó của cô có từng suy nghĩ đến chuyện, nếu không chữa được thì sẽ thế nào chưa?"
"Cũng chịu thôi, cứ thế sống cả đời thôi, nếu mà không có con, thì đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa."
"Bạn có nghĩ đơn giản nhỉ."