“Bây giờ cậu sẵn sàng tiêu tiền sao?”
ây giờ tớ có thể kiếm tiền đó, lợi hại không?”
“Nào nào nào, tiểu phú bà, tớ cần phải ôm chặt lấy đùi của cậu. Từ nay về sau cậu sẽ là người chống lưng cho tớ” Bạch Thư Hân nói đùa.
Trước mặt bạn thân thì không cần che đậy, lúc buồn nên không giấu diếm cảm xúc, lúc vui thì không nên làm cho mọi người mất hứng.
Đoàn tụ sau một thời gian dài chia xa, hãy tạm gác lại mọi chuyện không vui trước đã.
Hứa Minh Tâm quay lại cửa hàng một chuyến để thay quần áo và lấy ví tiền.
Nhưng mà cô lại thấy Tạ Quế Anh vội vàng đẩy bà chủ đến, cô ta ôm lấy bụng mình, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Cô bị làm sao vậy?”
“Bà Cố?”
Tạ Quế Anh nhìn thấy cô thì vui vẻ, vội vàng chạy đến nói: “Có thể phiền bà trông bà chủ giúp tôi không, tôi không được khỏe cho lắm, tôi cần đi vệ sinh”
“Không sao, chỉ là ta sợ bà chị “Tôi đã nói với bà ấy ngồi trên xe lăn không được di chuyển, cô chỉ cần đứng ở một bên quan sát là được rồi. Tôi đi một chút rồi sẽ quay lại thôi, cô cứ ở đây chờ tôi!”
“Được…”
Tạ Quế Anh hẳn là dẫn bà chủ đi ngang qua đây, bà chủ đã có thể đi ra ngoài bình thường, bà ấy rất thích ra ngoài ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại tự mở miệng nhắc đến.
Cô liếc nhìn trong bóng tối, có một số người đang nhìn chằm chằm vào họ, đó là người của Cố Trường Quân.
Chỉ là những ám vệ này không thích hợp đi ra ngoài ánh sáng, có lẽ Tạ Quế Anh cũng không biết, dù sao đây cũng là đang theo dõi.
“Người này là ai đây?”
“Mẹ của Cố Gia Huy, mẹ chồng của tớ”
“Tớ không hỏi bà ấy mà hỏi người phụ nữ kia” Cô ấy chỉ ra.
“Bác sĩ Anh, cô ấy chuyên chăm sóc cho bà chủ, bà chủ cũng rất ỷ lại vào cô ấy. Cậu đi giúp tớ đẩy người vào nhà hàng đi, dù sao cũng đang ở ngay trước của nhà hàng”
Những vệ sĩ trong bóng tối đó tự biết cô, vì vậy họ sẽ không tiến tới để ngăn cản.
Bạch Thư Hân bước tới, đẩy xe lăn vào nhà hàng.
“Bà chủ tôi là Bạch Thư Hân. Tôi là bạn thân nhất của con dâu bà, và tôi cũng có thể tính là bạn của con trai bà”
“Bà chủ, bà có nghe thấy tôi nói gì không?”
Hai mắt bà chủ đờ đẫn, chỉ biết nhìn về phía trước và không nói gì.
“Có phải bệnh Alzheimer không? Nhìn còn khá trẻ, bảo dưỡng tốt như vậy? Minh Tâm, cậu đừng ở xa như vậy, cậu mau đi qua đi, tớ cảm thấy mắt bà ấy không có tiêu cự, không nhìn thấy người.”