“Nhưng mà em không có tiền để trả tiền xe”
Giá nhân công ở nước ngoài rất cao nên phí taxi cũng không thấp.
Cô giả vờ như bất đắc dĩ, nhún vai một cái rồi dang hai tay ra.
“Vậy em cho anh một cái ôm coi như là trả tiền xe đi”
“Cái này sao?” Dáng vẻ của Hứa Minh Tâm dường như có chút khó xử, đúng lúc này thì một ông cụ bên cạnh lên tiếng.
“Cô gái nhỏ, đừng lên xe, đây rõ ràng là người xấu, cô mau mau gọi cảnh sát đi. Loại người này nên bị đưa vào trại cải tạo! Đi, tôi sẽ gọi taxi cho cô, cũng sẽ trả tiền cho cô!”
Hứa Minh Tâm nghe nói như thế thì dở khóc dở cười, vậy mà có người còn tưởng thật!
Cô chưa kịp nói gì thì đã bị người đó kéo đi.
Đúng lúc này thì giọng nói quyến rũ của một cô gái vang lên từ phía sau: “Tôi cho anh ôm một cái rồi anh đưa tôi về nhé?”
Hứa Minh Tâm vội nói: “Ông ơi, ông hiểu lầm rồi, anh ấy là chồng cháu”
“Cái gì?”
Cô thoát khỏi bàn tay của người đó rồi đến gần Cố Gia Huy, sau đó mỉm cười xin lỗi với họ.
Cô gái không khỏi tái mặt, uất hận giậm chân rồi quay lại chỗ bạn mình.
“Cô không muốn sống nữa sao? Đây là ông Cố và bà Cố đó, vậy mà cô lại đi quyến rũ anh ấy? Cô người muốn trở thành kẻ thù công khai của anh ấy sao?”
“Cái gì? Anh ấy là Cố Gia Huy? Ôi chao, tôi mới về nước nên đã lâu không đọc tin tức rồi…”
Hứa Minh Tâm lên xe thở phì phò: “Không thể đùa giỡn, sẽ giết chết ngươi!”
“Em còn chưa ôm anh đó.”
Cố Gia Huy nghiêm túc nói, có vẻ như nếu không ôm một cái thì anh sẽ không lái xe.
Cô bĩu môi, miễn cưỡng ôm lấy anh một cái, nhưng mà phút chốc thì lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nước hoa trên người anh.
“Nước hoa nữ? Anh đã làm gì?”
Cô nằm nhoài trên cổ áo của anh rồi cẩn thận ngửi, mùi không nồng lắm có vẻ như không phải là một cô gái quyến rũ thông thường, hơn nữa người đó còn hiểu biết khá rõ về nước hoa.
Tập đoàn Phát Đạt chuyên phát triển mỹ phẩm cao cấp, cũng có rất nhiều loại nước hoa, trước đây cô cũng đã từng nói qua về nước hoa nên đương nhiên cũng biết một chút.
Mùi hương này rất cao cấp, không nồng chút nào mà khá độc đáo.
Rất ít khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người của Cố Gia Huy, vì anh không bao giờ xã giao với phụ nữ, anh rất quy củ, luôn luôn tránh xa họ.
“Đi thăm mẹ, trong phòng của mẹ, em đã quên mất bà ấy rất thích hoa hồng sao?”
“Anh hai mua nước hoa?”
“Bác sĩ Anh đã điều chế nó”