“Tớ sẽ không đến đây trong vài ngày, bởi vì tớ còn đang bận chuẩn bị đám cưới, tớ sẽ gửi thiệp mời cho cậu khi đã chọn được ngày!”
Bạch Thư Hân cười nói, sau đó dẫn con trai về.
Trong xe, cô ấy thở ra một hơi rồi nói: “Chúng ta kết hôn đi”
Nghe vậy thì Thiện Ngôn không tự giác siết chặt tay cầm vô lăng.
“Em nói cái gì Anh ta nghỉ ngờ mình đã nghe nhầm, thận trọng hỏi lại.
“Thiện Ngôn, chúng ta cưới nhau đi. Tôi đã nợ anh quá nhiều, tôi biết anh muốn đám cưới này thuộc về anh, mà không phải là của Ôn Mạc Ngôn. Một đám cưới không thể bù đắp được những trả giá của anh dành cho tôi.”
“Không! Được rồi!”
Thiện Ngôn kích động tiến về phía trước ôm lấy cô ấy, anh ta dùng rất nhiều sức như muốn hòa tan cô vào cốt tủy mình..
“Đối với tôi mà nói thì, chỉ cần em có thể gả cho anh, vì anh mà mặc áo cưới là đủ rồi! Mọi thứ anh đã cho đi trước kia đều chỉ là một hạt bụi.
Chỉ cần em đáp lại tôi thì tôi đã… mãn nguyện rồi”
“Bạch Thư Hân, em xem, Thiệu Ngôn đã từng tràn đây ham muốn và muốn có được cái này cái kia, nhưng mà chỉ có một câu của em đã làm cho… thật thỏa mãn”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì đôi mắt hơi ửng hồng.
Cô ấy không đợi nước mắt rơi xuống đã lau sạch.
Tình tình của Thiện Ngôn đã bị cô ấy dần bị bào mòn, anh ta đã không còn là một Thiện Ngôn hung bạo và tàn ác trước đây nữa.
Anh ta dường như thay đổi một chút, trở thành Ôn Mạc Ngôn thứ hai.
“Thiện Ngôn, cảm ơn anh”
Cô cảm kích nói, những lời này… cũng rất nặng.
“Em không cần nói cám ơn, tất cả đều là do tôi cam tâm tình nguyện!”
“Đi, chúng ta về nhà đi, nói cho Ôn Thanh Vân và mọi người trong nhà để mọi người chứng kiến hôn lễ của chúng ta!”
Sau khi Thiện Ngôn trở về thì đã ngay lập tức nói với mọi người về điều đó.
Trên thực tế thì anh ta đã bí mật chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới, ngay cả khách sạn cũng đã tìm hiểu xong rồi, nhà thờ nào, kiểu thiệp mời nào.
Đêm thật sâu, cô ấy ngủ không được nữa nên đứng dậy đi sang phòng bên cạnh xem con, không ngờ đèn trong phòng làm việc chưa tắt, cửa phòng khép hờ, hẳn là anh ta đã quên đóng nó lại.
Cô ấy đẩy cửa bước vào thì thấy Thiện Ngôn đã mệt mỏi ngủ gục trên bàn, máy tính vẫn chưa tắt.
Cô ấy nhẹ chân đi tới, muốn đến để đánh thức anh ta, nhưng mà cô ấy lại thoáng thấy màn hình máy tính.
Thiệp mời.
Anh ta tự thiết kế thiệp mời.