“Bạch Thư Hân… tôi biết đây không phải là đám cưới mà em muốn, nhưng mà… dù sao đây cũng là đám cưới đầu tiên của em và nó cũng là… đám cưới đầu tiên của tính cách này của tôi. Lễ nào em không bày tỏ ý kiến của mình sao? Em có hài lòng với mọi thứ không? Hay là…em không quan tâm chút nào, em cho rằng đám cưới này có cũng được không có cũng được, em chỉ cần có mặt ở đó là được?”
“Thiện Ngôn… lý do tại sao tôi không có ý kiến là vì tôi thấy anh làm rất tốt. Anh hiểu rõ sở thích của tôi, các hoa văn chạm khắc trên thiệp mời đều là hoa mộc lan yêu thích của tôi. Thực ra thì… tôi đều để ý đến điều đó, bởi vì không có gì để xoi mói nên mới không có ý kiến gì”
“Em… em có để ý đến sao?”
“Ừ, sôcôla vẫn là Cát Tâm đúng không”
“Ừm, đúng vậy..” Giọng của Thiện Ngôn run lên vì kích động.
Anh ta luôn cho rằng cô ấy không để trong lòng, nhưng mà anh ta không ngờ cô ấy lại để ý đến như vậy.
“Thiện Ngôn, cảm ơn anh vì đám cưới mà anh đã chuẩn bị cho tôi.
Tôi rất thích nó, và tôi cũng sẽ trang điểm lộng lẫy để tham dự. Đây là đám cưới của chúng ta, là đám cưới duy nhất”
Nợ của cô ấy đối với anh ta chỉ có thể trả lại từng chút thôi!
“Tôi sẽ biến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất!”
Thiện Ngôn nói từng chữ một.
“Tôi tin anh” Bạch Thư Hân cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Minh Tâm nhìn sang nói: “Xem ra các người ở chung cũng không tệ, cảm giác có chút… coi trọng như khách”
“Nhưng mà anh ấy không phải Ôn Mạc Ngôn”
“Ngày tổ chức hôn lễ đã được xác định, ông Ngôn nói càng sớm càng tốt, khoảng nửa tháng nữa sẽ tổ chức”
“Có vẻ như tớ sẽ phải cho cậu một phong bì thật lớn rồi!”
Ngày tổ chức đám cưới này nhanh chóng được ấn định, nửa tháng sau, vào đầu tháng bảy.
Thư mời nhanh chóng được gửi đến cho cô, Hứa Minh Tâm nhìn thấy tên trên thiệp mời, tên chú rể vậy mà lại là “Thiện Ngôn”
Dù rất khó hiểu nhưng cô cũng không hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Thiện Ngôn cũng nhận thấy những dòng chữ trên giấy mời.
Nửa đêm, anh ta đi tới đi lui trước cửa phòng cô ấy một lúc lâu nhưng mà cũng không tìm được can đảm để đi vào.
Cuối cùng, anh ta nản lòng muốn xoay người rời đi thì không ngờ cửa phòng mở ra, Bạch Thư Hân mang đôi mắt buồn ngủ bước ra.
“TẠ¡ sao anh ở đây?”
“Tôi ngủ không được, còn em… còn em thì sao?”