Cố Gia Huy nhíu mày nói.
"Không đẹp à?"
Cô đứng trên sô pha, xoay một vòng.
Đôi chân trắng nõn thon dài, mái tóc dài như thác nước, dáng vẻ của cô nhóc quyến rũ chết đi được.
Lúc xoay tròn, vạt áo tung bay, như ẩn như hiện.
"Đợi đã, tôi có việc phải xử lý."
Cố Gia Huy chớp mắt, rầm một cái, đóng cửa lại.
Hứa Minh Tâm sửng sốt, sau đó nhụt chí ngồi trên sô pha.
"Vẫn không được, cách này hoàn toàn không có tác dụng! Còn nói gì mà sẽ về tới như lang như hổ, lừa người!"
Cách mà Cố Yên đưa cho chính là bảo cô mặc áo sơ mi trắng của Cố Gia Huy, sau đó lắc lư trước mặt anh.
Tuy cô cảm thấy có hơi không ổn, nhưng vẫn bằng lòng thử.
Không ngờ, vẫn không được.
Rốt cuộc, bệnh này có chữa được không vậy?
Cố Gia Huy xông thẳng vào phòng Cố Yên, dọa cô ấy sợ hết hồn.
"Anh, anh.... anh làm gì vậy?"
Cố Yên sợ đến mức ôm chắn.
"Cố Yên, chuyện tốt mà em làm đấy!"
Anh không cần đoán cũng biết, chắc chắn là chủ ý thối của Cố Yên.
"Phúc lợi anh có hiểu không hả, em phát phúc lợi cho anh đấy! Thịnh yến thị giác tuyệt vời như thế, anh phải tận hưởng đi!"
“Hưởng thụ cái rắm, anh cho em tận hưởng đấy, cút về nhà cũ cho anh, nếu anh mà còn
mềm lòng nữa, tên anh sẽ viết ngược lại."
"Anh... anh, đừng mà!"
Nhưng, mặc kệ Cố Yên kêu rát cổ họng cũng không ăn thua. Lần này, cả người cả đồ đạc, cùng nhau đóng gói lên xe.
Hứa Minh Tâm nghe thấy tiếng kêu thảm, cô từ trong phòng đi ra, còn chưa đi được mấy bước đã bị Cố Gia Huy quát lớn.
"Về phòng thay quần áo, nghe rõ chưa."
Hung... hung dữ quá!
Hứa Minh Tâm sợ đến mức lạnh run, cũng không dám nói giúp Cố Yên nữa, vội vàng về phòng thay bộ đồ ngủ bằng bông họa tiết phim hoạt hình của mình.
Cố Gia Huy đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi xa, mới thở phào một hơi.
Sau khi về phòng, Hứa Minh Tâm ngoan như một chú thỏ, cô sợ Cố Gia Huy lấy mình ra khai đao.
Cố Yên đã hy sinh oanh liệt rồi, cô phải bảo toàn bản thân thật tốt.
"Anh... anh đi tắm đi, tôi còn phải làm bài tập."
"Sau này đừng nghe con bé nói linh tinh, biết chưa? Em mặc thế này rất đẹp, tôi rất thích."
"Ừ ừ ừ, sau này tôi chỉ nghe lời của một mình anh thôi!"
"Ngoan."
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, giống như là khen thưởng vậy, sau đó đi tắm rửa.
Hứa Minh Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, đại nạn không chết ắt có phúc về sau!
Đợi sau khi Cố Gia Huy đi ra, Hứa Minh Tâm đã chuẩn bị đi ngủ rồi.
"Cái đó... xin lỗi nhá... tôi không biết là anh sẽ tức giận với các cảm như vậy. Sau này nếu anh ghét cái loại này, tôi sẽ không làm nữa."
Hứa Minh Tâm lấy dũng khí, chủ động tích cực nhận lỗi.
Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim nhoáng cái mềm nhũn.
Anh nào có ghét, rõ ràng chính nhóm lửa lên người, sợ mình khó mà tự kiềm chế được.
Anh tiến lên rồi nói: "Có phải em nghi ngờ anh không được, đúng không?"
"A... sao anh biết?"
Hứa Minh Tâm mở to mắt: "Rõ ràng tôi chưa nói cho ai hết, chẳng nhẽ là Cố Yên đoán ra rồi hả? Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý đầu, nếu mà làm tổn hại tới lòng tự trọng của anh, tôi xin lỗi, tôi thật sự không có ý đó."
Hứa Minh Tâm giống như đứa trẻ đã mắc lỗi, không ngừng thành khẩn nói, hy vọng anh có thể tha thứ cho mình.
Cố Gia Huy thấy cái dáng vẻ này của cô, trong lòng đau một chút.
Anh kéo cô vào trong lòng.
"Hứa Minh Tâm, tôi thật sự rất muốn mở cái đầu em ra, xem xem cả ngày em đang suy nghĩ cái gì! Em không thể suy nghĩ vào đề bài được hả?"