Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm

Cuối cùng có một người đứng trước mặt cô ấy, đeo kính, mặc vest và đi giày da.

“Ôn Mạc Ngôn?”

Cô vui mừng khôn xiết, vội vàng đi về phía trước, chỉ thấy anh ta đút một tay vào túi quần, giơ tay về phía cô ấy, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.

“Thiện Ngôn?”

“Anh… anh là ai?”



“Tôi chính là tôi, Ôn Mạc Ngôn là tôi, Thiện Ngôn cũng là tôi, tôi… tôi là người mà cô thích. Dù cho sự khác biệt giữa hai người họ rõ ràng như thế nào thì họ đều trở thành người yêu cô. Ôn Mạc Ngôn cũng chỉ là Ôn Mạc Ngôn sao? Anh ta vì cô mà từng bước trở nên mạnh mẽ, vì tình yêu mà sinh lòng thù hận, sau đó trở nên bạo lực và tàn nhãn. Thiện Ngôn chỉ là Thiện Ngôn sao? Anh ta vốn không hoàn thiện, tính cách độc đoán và dễ đánh mất lý trí của mình. Nhưng mà vì cô nên anh ta đã trở nên ẩn nhẫn, chuyện gì cũng có tính toán”

“Không có linh hồn nào tồn tại mà không liên quan với nhau, là cô đã.. để bọn họ hòa vào nhau trở nên không thể đảo ngược và không thể tách rời, không phải sao?”

“Anh… anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói gì, anh im đi, tôi không muốn nghe những thứ vớ vẩn này!”

“Vì sao cô lại từ chối Thiện Ngôn? Anh ta và Ôn Mạc Ngôn không phải đều giống nhau sao? Hay là cô đang sợ hãi, sợ anh ta quá giống cho nên cô sẽ đem tình cảm dành cho Ôn Mạc Ngôn đặt trên người anh tạ?

Anh ta mỉm cười với cô ấy, nụ cười đó vô cùng xấu xa.

Đôi mắt đen như mực, còn có con ngươi mờ ảo ẩn chứa sự thấu triệt. Nó giống như vực sâu không đáy.

Anh ta dường như biết tất cả mọi thứ và nhìn thấu trái tim của cô ấy.

Đây… không phải là nội tâm của cô ấy, không phải!

“Anh đánh rắm, câm miệng cho tôi!”

Tính cách của Bạch Thư Hân vốn đã táo bạo, nếu cô ấy có thể động thủ thì không bao giờ chửi tục.

Cô ấy muốn xua đuổi kẻ xấu xa này đi, anh ta không phải Ôn Mạc Ngôn cũng không phải Thiện Ngôn, anh ta là một con quỷ, chính là con quỷ trong lòng cô ấy.

Bạch Thư Hân lao đến, dùng hết sức lực, mạnh mẽ tấn công, dùng tay đấm mạnh vào người anh ta.

Nhưng mà… cô ấy lại xuyên qua cơ thể của anh ta.

Người đàn ông trước mặt từ từ biến thành gương mặt của một người phụ nữ.

Đó là… khuôn mặt của chính cô ấy.

Người đó u oán nhìn cô ấy, những giọt nước mắt ướt đẫm vẫn còn vương nơi khóe mắt.

“Thư Hân… tôi chính là cô, cô không nhìn thấy tôi sao? Mỗi ngày đều nhìn thấy tôi và hỏi nên làm như thế nào, không phải tôi đều đã nói cho cô hết rồi sao? Tôi không phải là Ôn Mạc Ngôn, tôi là tấm gương phản chiếu nội tâm của cô..”
Nhấn Mở Bình Luận