Nụ hôn của anh quá bá đạo, rất mạnh mẽ, thậm chí còn không cho cô cơ hội suy nghĩ.
Cứ vậy u mê, đầu óc choáng váng.
Lần này, thời gian rất lâu.
Lâu đến nỗi Hứa Minh Tâm thiếu dưỡng khí, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Cố Gia Huy thấy cô như vậy thì thật sự rất lo lắng cho chỉ số thông minh của cô.
Anh kịp thời tách ra, để cô có thời gian thở, sau đó lại cướp bóc một vòng nữa.
Không hợp lý...
Hứa Minh Tâm bất giác nhận ra vấn đề, tối nay Cố Gia Huy đặc biệt không hợp lý, anh càng thêm dã tính, tràn ngập xâm lược.
Đột nhiên cô cảm thấy không thoải mái, người anh rất nóng, cho dù cách áo tắm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhiệt độ so với người bình thường cao hơn, sắp hòa tan cô rồi.
Cô cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng này.
Trong nháy mắt, đầu óc cô chết máy.
Hứa Minh Tầm nhìn anh với ánh mắt khiếp sợ, nếu một người mà không cứng thật, thì sao...
Đúng lúc này, Cố Gia Huy buông cánh môi cô ra, anh sợ nếu còn tiếp tục thế này nữa, anh sẽ không kìm chế được.
Anh lại quay vào phòng tắm tắm rửa, còn Hứa Minh Tâm thì ngồi trên giường suy nghĩ nhân sinh.
Cô run run che môi, nghĩ về cảm giác vừa rồi, đầu óc choáng váng.
Cô không có ai để cầu cứu, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Cố Yên.
May mà trước đó đã lưu số.
Cô hỏi.
"Nếu một người đàn ông bất ngờ hôn cô, hơn nữa còn có phản ứng sinh lý bình thường, đây là tình huống gì? Đã trị hết bệnh chưa?"
Ngay sau đó, Cố Yên đã nhắn tin trả lời lại, cô ấy nói: "Dốt, anh tôi vốn không có bệnh!"
Không có bệnh...
Không có bệnh thế tại sao không chạm vào mình?
Lần trước, ông cụ bỏ thuốc, anh đã khó chịu đến vậy rồi nhưng vẫn kìm chế lại.
Cái này là vì sao?
Hứa Minh Tâm trăm tư khó giải, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín kia.
Một lúc lâu sau, thân ảnh kia đi ra, đối diện với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Hứa Minh Tâm.
Ánh mắt trong suốt đó, không có một tia tạp chất nào, anh cũng không nỡ khiến cho con ngươi xinh đẹp đó nhiễm bụi bặm thế tục.
"Vẫn không hiểu hả?"
Anh bất lực hỏi.
Hứa Minh Tâm lắc đầu, vẻ mặt vô tội.
"Yên Yên bảo anh bình thường, vốn không có bệnh. Nhưng mà không có bệnh... không có bệnh sao lại..."
"Sao lại chưa ăn em hả?" Cố Gia Huy nói luôn nửa cầu sau giúp cô.
Hứa Minh Tâm gật đầu, giống như đứa trẻ khiêm tốn nhận tri thức, kiên nhẫn chờ câu trả lời của thầy giáo.
Cố Gia Huy tức giận búng vào đầu cô, cô đau, cả người rụt về sau.
"Anh... anh đánh tôi làm gì?"
Hứa Minh Tâm đáng thương ôm đầu, cái búng vừa rồi anh xuống tay rất đau, rõ ràng là thêm lực.
Trên đầu cô đã sưng rồi đấy!
"Vì em ngốc."
"Thế anh còn búng nữa, há chẳng phải tôi càng ngốc thêm à?" "Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu hả? Tôi không muốn em vào lúc em còn nhỏ như này. Em vẫn chưa ra trường, vẫn chưa nhìn thấy cảnh sắc ngoài kia. Tôi sợ tôi muốn em rồi, tương lai em sẽ hối hận. Nếu bây giờ tôi vẫn không thể mặc cho em chiếc váy cưới, vậy thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không cởi quần áo của em xuống, hiểu chưa?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy những lời này, trái tim khẽ run lên.
Anh là sợtương lai mình hối hận, anh muốn cho cô lựa chọn tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!