Ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn giống hệt ánh mắt của anh ta.
Người đang đứng trước mặt cô ấy rốt cuộc là ai?
Đó là Thiện Ngôn hay Ôn Mạc Ngôn, hay sự kết hợp của cả hai.
Môi cô ấy tái nhợt, run rẩy mở miệng: “Thiện… Thiện Ngôn, có lúc nào anh phân biệt được anh và Ôn Mạc Ngôn không?”
“Trước đây tôi phân biệt rất rõ ràng, tôi thẳng thắn, còn anh ấy thì nhát gan và rụt rè. Tôi tôn thờ vũ lực, nhưng anh ấy còn không dám vung nắm đấm. Tôi bạo lực và bốc đồng, còn anh ấy thì quá thận trọng.
Tôi rất cẩu thả, năng lực xã hội rất kém cỏi, mà anh ấy thì thích dọn dẹp nhà cửa, tôi ở trong b‹ “Tôi có thể nói rõ ràng rằng anh ấy là anh ấy và tôi là tôi. Tôi không thích làm người như anh ấy, tôi luôn cảm thấy mình tốt hơn anh ấy. Tôi là người tốt nhất để bảo vệ ở bên cạnh em”
“Nhưng bây giờ…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Anh ta nói xong thì nhíu lông mày lại, sau đó anh ta… ngập ngừng.
“Bây giờ thế nào?”
Khi Bạch Thư Hân hỏi điều này thì giọng nói của cô ấy có chút run rẩy, vẻ thận trọng tràn đầy đôi mắt.
Anh ta mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người cô ấy rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi không biết nữa”
“Tại sao anh lại không biết mình là ai, chính mình mà anh cũng không biết?”
Bạch Thư Hân lo lắng, bản thân cô ấy không tìm được đáp án cho.
nên hy vọng Thiện Ngôn có thể cho mình một sự trấn an.
“Tôi không muốn trở thành một người như Ôn Mạc Ngôn, nhưng tôi học anh ấy cách để yêu em và để trở thành một người bình thường. Tôi không có người hướng dẫn, tôi chỉ xuất hiện một lần rồi thôi mà tất cả những gì tôi biết về thế giới này đều qua Ôn Mạc Ngôn… mắt của anh ấy là sách của tôi, lúc đầu tôi là chính mình, sau đó… tôi đã bị anh ấy dẫn dắt”
“Tôi giống như một vật thí nghiệm, một vật thí nghiệm thất bại, Ôn Mạc Ngôn là hoàn chỉnh. Tôi cũng không thể biết liệu tôi ảnh hưởng đến anh ấy hay anh ấy ảnh hưởng đến tôi”
“Không, anh là anh, Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn..” Bạch Thư Hân hơi kích động.
“Em sao vậy? Dường như em có chỗ nào đó không ổn, có phải là có chỗ không thoải mái không?”
Nhìn thấy Bạch Thư Hân như vậy thì Thiện Ngôn nhíu mày thật chặt, lo lắng cho thân thể của cô ấy.
Cô ấy cũng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, ủ rũ thở ra một hơi, nói: “Không sao… tôi, có thể là do tôi căng thẳng quá mức”
Đôi mắt cô ấy chớp chớp, phải hít thở nhiều luồng không khí trong lành mới có thể xoa dịu trái tim đang bồn chồn của mình.
“Có lẽ Ôn Mạc Ngôn sắp trở lại cho nên em hơi xúc động, tối hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm rất nặng. Đừng căng thẳng, thả lỏng thần kinh, mọi chuyện cứ giao cho tôi đi”
Anh ta chạm vào đầu Bạch Thư Hân, giọng nói vô cùng dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.