Còn Lệ Nghiêm thì sau bao nhiêu năm, anh ta dường như không thay đổi chút nào, được thời gian sủng ái vô cùng.
“Anh trai, chị dâu”
Cố Thư Hân cười ngọt ngào, bước tới vươn bàn tay nhỏ bé ra: “Quà, quà cưới của em đâu?”
“Chúng tôi kết hôn cũng không thấy cô em chồng này tặng quà nhà, bây giờ đưa tay đòi quà coi được sao?” Cố Yên nói đùa.
Nút thắt giữa họ cũng đã được mở ra.
Cố Yên và Bạch Thư Hân đều là những người thẳng tính, vì vậy cầm lên được thì có thể bỏ xuống được, nhưng mà Lệ Nghiêm vẫn đang tự trách mình về chuyện kia.
“Đây, tặng em, đây là tâm ý của chị và anh của em!”
Cố Yên lấy ra một chiếc phong bì màu đỏ, hơi to cầm lên cũng rất nặng.
Cô ấy không nhịn được mà mở nó ra, sau đó phát hiện ra rằng… đó là một giấy chứng nhận bất động sản.
Quyền sở hữu của hai căn hộ.
Đây là nơi trước đây cô ấy và Ôn Mạc Ngôn sinh sống.
“Điều này..”
Bạch Thư Hân khiếp sợ nhìn về phía họ.
“Căn hộ đó không phải chỉ cho thuê, không bán sao?”
“Em cũng đừng quan tâm đến chuyện này nữa, bây giờ đó đã là tài sản riêng của em rồi. Đồ đạc trong đó cũng không di chuyển gì, biết em không nỡ vứt bỏ thứ gì nên cũng để nguyên vẹn. Căn hộ đó cũng là kỉ niệm của em và Ôn Mạc Ngôn, cho dù là không được thành đôi nhưng mà ở chỗ ấy nhìn đồ vật cũng cảm thấy mỹ mãn”
“Cảm ơn hai người, món quà này rất có ý nghĩa đối với em”
Cô ấy siết chặt giấy chứng nhận bất động sản rồi áp vào ngực, nơi gần trái tim mình nhất.
“Em thích là được. Đúng rồi, chị vừa nhìn thấy anh trai và Minh Tâm, để chị đi chào hỏi họ một cái. Lệ Nghiêm, em gái anh sắp kết hôn rồi cho nên cố gắng tâm sự đi” Cố Yên thấu tình đạt lý và để lại không gian cho hai người họ.
Bạch Thư Hân cũng bảo người ta đi xuống.
“Anh trai, cảm ơn anh đã để tâm như vậy, nhưng mà sau này cũng đừng tiêu tiền bừa bãi, anh còn phải nuôi Ngọc Vy đó.”
“Đúng vậy đó, sau này sẽ có người chăm sóc cho em rồi, cũng không đến lượt anh tiêu tiền. Cái này nhân cách thứ hai đối xử với em như thế nào?”
“Anh ấy có một cái tên, đó là Thiện Ngôn, đừng luôn bảo người ta là nhân cách thứ hai, khó nghe quá trời, người ta sẽ không vui.”
“Em quan tâm cậu ta!”
“Ừm… thật sao? Không phải chứ?” Khi được hỏi như vậy thì cô ấy có chút chột dạ, nói chuyện hơi ngập ngừng.
“Thư Hân đã trưởng thành rồi nên có sự lựa chọn của riêng mình, cũng không còn là người luôn đi theo mông anh hồi đó nữa. Anh nhìn em lớn lên từ nhỏ đến giờ, giờ em có gia đình làm anh rất hạnh phúc.
Mặc dù chúng ta không phải là anh em ruột nhưng mà chúng ta cũng đã hòa thành một gia đình rồi. Bây giờ em gả ra ngoài rồi, coi như là anh cũng có thể cho bố mẹ một lời giải thích”
“Anh trai muốn em hạnh phúc, em có thể hứa với anh không?”
Bạch Thư Hân nghe vậy thì sống mũi chua xót.
Cô mồ côi bố mẹ từ khi còn nhỏ, luôn được Lệ Nghiêm chăm sóc tận tình nên cô cũng yêu anh ta đến điên cuồng.
Cuối cùng thì đã làm sai rất nhiều chuyện nên chọn cách buông tay.