"Ừ, cô ấy sẽ thích chứ?"
"Toàn là thứ em ấy thích, em ấy sẽ thích đó."
Cố Yên nghe thấy lời này, không khỏi thở phào một hơi.
Cô đi lên gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói của Bạch Thư Hân.
Cô ấy đẩy cửa đi vào trong, đặt hoa hồng trước mặt cô ấy.
"Cô tới làm cái gì? Hình như tôi và cô không có thân"
Bạch Thư Hân nhìn cô ấy, cảnh giác nói.
Cố Yên nhận ra địch ý trong lời nói của cô ấy thì không khỏi khẽ nhíu mày.
Lẽ nào là bởi vì chuyện hôm qua, cho nên cô ấy không thích mình?
"Hình như cô không thích tôi? Vì Hứa Minh Tâm à?"
"Không phải, tôi chỉ không thích người lạ đột ngột tới nhà tôi mà thôi." "Yên tâm đi, tôi tới cũng không phải là để gặp cô, chủ yếu là tôi tìm anh cô thôi. Nếu không phải vì hai người có quan hệ anh em, tôi cũng sẽ không chủ động lấy lòng. Tôi vốn tưởng rằng chiêu này có tác dụng, đáng tiếc có người không nhận tình cảm, còn tôi thì cũng không phải người hư tình giả ý gì. Người đối xử tốt với tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ
đối xử tốt lại. Hoa để ở đây, vứt nhờ một chút, cảm ơn."
Cô ấy thản nhiên nói, khí thế còn mạnh hơn Bạch Thư Hân mấy phần.
Bạch Thư Hân tức đến nỗi xiết chặt nắm tay, cô ấy không giận Cố Yên, mà là chán nản về chính mình.
Giận mình đã yêu nhầm người, yêu phải một người không nên yêu.
"Yên Yên, qua đây giúp đi."
"Đến đây." Cố Yên chuẩn bị rời đi, đi đến cửa, đột nhiên dừng bước nói: "Anh có rất quan tâm cô, rất nhiều lần nhắc đến cô với tôi. Trong ấn tượng của tôi, cô luôn là một cô gái không hiểu chuyện, vĩnh viễn không nhìn thấy được anh trai cô đã trả giá biết bao nhiêu vì cô. Trong lòng anh cô toàn là cô em gái cô đây, nhưng trong lòng cô
lại chẳng có người anh trai này một tí nào."
"Tôi chưa từng nhìn thấy ảnh của cô, anh cô nói cho tôi biết, cô đã cầm đi cả tấm ảnh cuối cùng rồi, cô không muốn cho anh ấy. Lúc đó, tôi đã âm thầm quyết định, gặp cô thì nhất định phải dạy dỗ cô. Hy vọng cổ đừng để tôi bắt được cơ hội, nếu không tôi sẽ không khách khí."
Cố Yên nói xong, đang chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị Bạch Thư Hân gọi lại.
"Thể cô có biết, cô muốn ở bên anh trai tôi, chỉ cần tôi không đồng ý, anh ấy sẽ không ở bên cô không"
"Anh ấy sẽ làm thế"
Cố Yên hít thở sâu một hơi, xoay người nói: "Anh ấy sống không phải vì một mình cô, chú cô đã không chỉ một lần gây áp lực cho anh ấy, cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đổi. Bây giờ chẳng qua anh cô chịu đựng vì cô, đến lúc anh ấy không chịu nổi nữa, anh ấy vẫn về bên tôi thôi."
"Anh cô là người thân của cô, không phải nô lệ của cô. Bố mẹ cô đã chết, bố mẹ anh ấy cũng đã qua đời, anh ấy không cần chăm sóc cô từng ly từng tí một, chỉ bởi vì anh ấy lớn hơn cô vài tuổi, thì phải chịu khổ khắp nơi vì cô ư?"
"Năm tháng yên ả của cô, là bởi vì có người đi trước gánh vác cho cô!"
Sau khi nói xong, Cố Yên quay người đi ra ngoài.
Bạch Thư Hân có rất nhiều lời bị nghẹn trong cổ họng, muốn nói ra, nhưng lại chẳng thốt ra được một chữ nào.
Như cổ bị mắc xương cá.
Cô ấy vẫn biết bản thân ích kỷ, giam cầm Lệ Nghiêm.
Cô ấy không muốn làm anh em với anh ta, nhưng lại dùng hai chữ anh em này giam chân Lệ Nghiêm, hoành hành ngang ngược.
Cô ấy cũng muốn thoải mái buông tay, nhưng mà căn bản không có nhẹ nhàng như nói.
Rất khó rất khó.
Cố Yên đi tới phòng bếp, Lệ Nghiêm hỏi: "Em và Thư Hân ở trong phòng lâu như thế, đã nói gì
rồi?"
"Không có gì, bí mật của con gái."
"Tính tình của các em đều không hiền, anh còn lo các em gặp mặt sẽ đánh nhau đấy."
"Cho nên anh mới gọi em ra à?"
Cố Yên buồn bực trừng mắt một cái, rồi nói: "Em lớn hơn con bé nhiều tuổi như thế, em sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ! Con gà này xử lý như thế nào?"
"Gỡ xương hầm canh."
"Biết rồi."
Cố Yên bắt đầu gỡ xương gà, thậm chí còn ghép xương gà lại cùng nhau, gom thành một con gà.
"Cơ thể con gà này không được tốt, chất xương rất xốp."
"Ừ, sau này không mua gà của nhà này nữa, ăn vào không tốt cho sức khỏe."
"Em biết có cửa hàng bán thực phẩm hữu cơ đấy, tất cả thực phẩm đều rất sạch sẽ vệ sinh, khi đó lúc em phát hiện ra cửa hàng đó thì đã đoán là chắc chắn anh sẽ thích, lần tới đi xem nhé?"
"Được, bữa sau coi như là quà bồi thường của anh nhé, kéo dài em lâu như vậy, em mới về được."
"Làm việc cho anh chẳng phải là chuyện nên làm sao? Dù sao thì anh đã sớm bị em bắt rồi."
Cố Yên vô tội nhún vai, tiếp tục chà thịt gà, sau đó để vào trong nồi canh.
Bạch Thư Hân ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, cô ấy chợt cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi.
Lúc làm việc, Cố Yên có thể đưa giao giải phẫu cho anh ấy.
Lúc tan làm, Cố Yên cũng có thể giúp anh ấy ở phòng bếp.