Cuối cùng thì bác sĩ tiêm một mũi thuốc an thần cho cô ấy.
Ý thức của Bạch Thư Hân càng lúc càng mơ hồ.
“Tránh ra, tôi phải đi gặp chồng tôi…”
Cuối cùng cô ấy cũng đã đồng ý thừa nhận trái tim mình, nhưng mà… nhưng mà tại sao họ lại ngăn cản cô ấy?
Nếu cô ấy không nói gì thì sẽ muộn mất, cô ấy muốn đích thân nói với Thiện Ngôn rằng cô ấy cũng yêu anh ta.
Bạch Thư Hân không biết người khác có thể yêu hai người cùng một lúc hay không và cô ấy cũng không biết điều đó có hoang đường hay không. Nhưng mà cô ấy không muốn lừa mình dối người nữa!
Ôn Mạc Ngôn, Thiện Ngôn, hai người này có gì khác nhau, thật sự thì… bọn họ đều giống nhau.
Đầu là người yêu bản thân cô ấy sâu sắc.
Tại sao cô ấy cứ khăng khăng muốn phân biệt bọn họ làm gì?
Cô ấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà mí mắt lại trĩu nặng, r khó mở miệng.
Lúc này cô ấy dường như nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh mở ra một lần nữa. Một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười xấu xa thương hiệu, có chút tà “Bạch Thư Hân, tôi đã trở lại”
Lời này mang theo ý cười, rơi vào tai cô ấy.
“A… Thiện Ngôn, anh đã trở lại, trở lại là tốt rồi..” Cuối cùng thì cô ấy lâm vào hôn mê.
Từ đầu đến cuối thì cửa phòng bệnh chưa từng được mở ra.
Mà trong phòng phẫu thuật thì các bác sĩ đã cố gắng hết sức để cấp cứu nhưng chỉ số sinh tồn của Thiện Ngôn đã dần dần giảm xuống từng chút từng chút.
Điện tâm đồ thăng trầm tượng trưng cho sinh mệnh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhàn nhạt trở lại bình tĩnh.
Điện tâm đồ… phát ra tiếng bíp.
Bác sĩ nặng nề đặt tay xuống và nói: “Dừng lại đi, tuyên bố bệnh nhân đã chết.”
Trong phòng phẫu thuật đèn đuốc sáng trưng, không khí nặng nề.
Mọi thứ… dường như trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc đang phát ra âm thanh.
Các bác sĩ quay lại định mở cửa thì thông báo qua đời thì bệnh nhân được trùm khăn trắng phía sau bất ngờ ngồi bật dậy.
Anh ta thở hổn hển, thất thần nhìn ánh sáng chói lọi.
Đây là đâu?
Bác sĩ quay lại, mắt mở to.
Trong hai ngày liên tiếp, có quá nhiều kỳ tích y học xuất hiện rồi đúng không?
Anh ta lại thấy khó thở rồi năm xuống.
Bác sĩ đo nhịp thở vừa thấy bệnh nhân khó thở thì vội vã làm các bước cấp cứu tiếp theo.
“Đồ bỏ đi, anh xoay người lại, tôi đang ở phía sau anh!”
“Đồ bỏ đi kia, nhìn chung quanh làm gì, là tôi đang gọi anh đó!”
Ôn Mạc Ngôn như đến một nơi xa lạ, xung quanh tối om, nhìn không thấy ngón tay.
Có một giọng nói phát ra từ phía sau, anh ta vội vàng quay lại thì thấy có một người đang đứng sau lưng anh ta.
Mọi thứ xung quanh đều sáng sủa, và anh ta có thể nhìn rõ diện mạo của người đó.
Người đó cũng như anh ta.