“Thư Hân, anh đã trở lại. Lần này, Ôn Mạc Ngôn có thể toàn tâm toàn ý yêu em, bao gồm cả phần của Thiện Ngôn. Từ nay về sau, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa”
Bạch Thư Hân còn chưa tỉnh, nhưng mà khóe mắt ươn ướt, một giọt nước mắt như pha lê rơi xuống.
Bạch Thư Hân thức dậy vào sáng sớm hôm sau, sau khi được sát trùng vết thương và được tiêm thuốc an thần thì cô ấy cũng đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy mở mắt ra nhìn trần nhà, ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, trong lòng khẽ run lên.
Kỉ ức lại chen chúc nhau ùa về.
Khi cô ấy đang hôn mê, lúc nào cô ấy cũng có thể nghe thấy giọng nói của Thiện Ngôn, cô ấy muốn đáp lại, nhưng mà lại không thể cử động, mí mắt nặng tru, rốt cuộc cũng không nhấc lên được.
Khi biết Thiện Ngôn muốn hy sinh bản thân thì cô đã hoảng sợ vô.
cùng.
Cô ấy biết mình phải tỉnh lại, liều mạng tỉnh dậy, cô ấy không muốn anh ta chết.
Anh ta đến thế giới này chắc hản là còn có việc khác cần phải làm, không phải chỉ vì bản thân cô ấy.
Nếu thật vậy thì anh ta… quá đáng thương.
Nhưng mà cô tỉnh lại quá trễ rồi, sau đó lại tiếp tục hôn mê, dường như cô ấy lại nghe thấy giọng nói của anh ta.
Trái tim cô ấy run lên và muốn đứng dậy, nhưng lại nhận thấy rằng trong tay mình có một luồng sức mạnh.
Sau đó, cô ấy phát hiện ra rằng có một chiếc giường đơn khác bên cạnh giường của mình, hơn nữa còn có ai đó đang kéo tay mình.
Ngay khi cô vừa quay lại thì đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Anh ta vẫn đang ngủ say, não của anh đã chết trong chốc lát, hơn nữa anh còn đau lòng muốn chết nên thân thể kiệt quệ.
Chính vì vậy nên đến giờ anh ta vẫn chưa thức dậy.
Nhưng mà ngay cả khi như vậy thì bàn tay đang nắm lấy tay Bạch Thư Hân vẫn mạnh mẽ, như thể sợ sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
Khoảnh khắc Bạch Thư Hân nhìn thấy anh ta thì nước mắt chảy ròng ròng, không kịp lau đi.
Anh ta vẫn còn sống, lòng bàn tay còn nóng, anh ta vẫn ở đó!
Ý niệm này nảy mầm, cô ấy mừng rỡ vô cùng, liều mạng ôm chặt lấy anh ta.
Điều này cũng làm Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại.
“Thư Hân…”
Bạch Thư Hân nghe được giọng nói quen thuộc này, không khỏi tự hỏi mình có phải đang nằm mơ hay không, vậy mà cô ấy lại còn có cơ hội nghe thấy anh ta gọi tên mình.
“Anh chưa chết, thật tuyệt, tôi còn tưởng anh đã vĩnh viễn rời xa tôi rồi. Thiện Ngôn, không phải anh yêu tôi và nghe lời tôi nhất sao? Vậy thì bây giờ tôi ra lệnh cho anh, sau này anh không được phép làm chuyện ngu ngốc nữa. Tôi muốn anh ở bên cạnh tôi, tôi không cho phép anh đi đâu cả”
“Tôi đã mất đi Ôn Mạc Ngôn rồi nên tôi không thể mất anh được nữa, tôi xin anh, đừng rời xa tôi nữa, sau này anh không được phép làm chuyện ngu ngốc “Đáy lòng tôi vẫn không ngừng nói với tôi rằng tôi đã yêu anh, bởi vì anh càng ngày càng giống Ôn Mạc Ngôn. Tôi đã đặt hết tình cảm của mình dành cho Ôn Mạc Ngôn trên người anh rồi, tôi không biết chuyện này có hoang đường hay không nhưng mà điều tôi biết là tôi thật sự yêu anh. Anh càng ngày càng giống anh ấy làm tôi không thể nào phân biệt được. Tôi cũng không muốn như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình quá đáng…
“Rõ ràng là tôi chỉ yêu một người, nhưng mà tôi đang cảm thấy tinh thần mình đang đảo lộn, tôi thật sự rất đau, Thiện Ngôn…”
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy tiếng cô ấy khóc thì tim anh ta đau dữ Trên thực tế thì bản thân anh ta cũng không thể phân biệt được sự khác nhau giữa nhân cách chủ và nhân cách thứ hai. Họ giống như những người đang học hỏi, học những gì tốt nhất của nhau và tự hòa trộn với nhau.