Vì yêu em mà sống, không sợ sinh lão bệnh tử!
“Thật sự… đều là anh sao?”
Cô ấy run rẩy, nước mắt tuôn rơi, ướt cả má.
Lòng bàn tay anh ấm áp, lau đi nước mắt của cô ấy, ánh mắt mang theo thương tiếc.
“Tất cả đều là anh, Thiện Ngôn, Ôn Mạc Ngôn, đây chẳng phải đều là dáng vẻ của anh sao? Anh yêu em, không có gì phải nghi ngờ, em yêu anh thì có gì là không được?”
Anh ta ôm Bạch Thư Hân vào lòng, cẩn thận ôm cô ấy như thể đang nắm giữ bảo vật quý giá nhất thế gian.
“Đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
“Thật sao? Thật sự sẽ ổn chứ?”
Tuy nhiên, sao cô ấy thấy trong lòng mình trống rỗng.
Như thể… một người thân đã rời xa cô ấy mãi mãi không thể quay lại nữa.
Thân thể của Bạch Thư Hân suy yếu nên khóc không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi, tình hình sức khỏe của cả hai đều không tốt.
Ôn Thanh Vân biết Thiện Ngôn đã đi, nhưng mà những người khác thì không biết, hai chị em họ rất kín miệng.
Chỉ có Kỷ Nguyệt Trâm là nhỏ giọng nhắc đến.
“Tại sao trong sao mệnh cách lại… mất đi một ngôi sao vậy” Nó giống như một quả trứng hai lòng đỏ, bỗng chốc thành một.
Nếu như vậy thì chỉ có một khả năng, một trong số họ biến mất.
Cô ta thấy mọi người không quan tâm nên cũng không nói thêm gì, đôi khi làm người hồ đồ thì cũng không tệ, so với mấy người sống rõ ràng ung dung hơn nhiều lắm.
Bạch Thư Hân và Ôn Mạc Ngôn đã phải nằm viện nửa tháng trước khi xuất viện, đám cưới kia miễn cưỡng coi như hoàn thành, cả hai đã nhận được giấy đăng ký kết hôn.
Nhưng mà sau đó Ôn Mạc Ngôn không hài lòng và muốn tổ chức một đám cưới khác sau khi xuất viện nhưng mà Bạch Thư Hân đã từ chối.
Thứ nhất là cô ấy sợ phiền phức, nếu cứ làm rình rang như vậy thì sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa cô ấy cũng hơi ám ảnh với lễ cưới.
Cô ấy không cần bất kỳ nghỉ thức nào, chỉ cần bên người là đúng người là được rồi.
Thứ hai, tên trên thiệp mời là của Thiện Ngôn, cô ấy không muốn thay đổi nó, cô ấy nợ anh ta cái này, nên cô ấy chỉ có thể dùng cách này để trả lại một ít.
Không biết Thiện Ngôn trong người Ôn Mạc Ngôn có tốt không, có nhìn thấy được chính mình không, có phải là giống như trong phim truyền hình kiểu đã chìm vào giấc ngủ sâu và không tỉnh lại nữa hay không.
Những lời này cứ khắc khoải trong lòng Bạch Thư Hân, nhưng mà cô không thể nói với ai.
Cô rất vui khi Ôn Mạc Ngôn trở về, hơn nữa là cô ấy phát hiện một hiện tượng kỳ lạ là hai người thực sự càng ngày càng giống nhau.
Ôn Mạc Ngôn vẫn tính tình điềm đạm, cách đối nhân xử thế đều khó mà soi mói, nhưng một số chỉ tiết lại rất giống với Thiện Ngôn.
Cô ấy đang ở trong nhà họ Ôn, vào ban đêm thì trời mưa, cô ấy sẽ tự giác đứng dậy đi về phòng con trai nhìn thằng bé một lần, sau đó đi vào phòng ngủ chính của Ôn Mạc Ngôn.
Hai người hiện là vợ chồng hợp pháp, đã có thể đưa tay xua mây mù thấy ánh trăng, nhưng mà họ vẫn không ngủ cùng phòng.
Vì cô ấy không thể tiêu tan suy nghĩ mình đã yêu hai trạng thái của Ôn Mạc Ngôn.