“Tôi chỉ đang cảm động mà thôi, cảm ơn ông chủ”
“Nên gọi là bố!”
“Bố.”
Tạ Quế Anh siết chặt, cuối cùng hét lên, cả gia đình ngay lập tức cười vui vẻ.
Hứa Minh Tâm cũng chân thành chúc phúc cho cô ta, cô ta không.
có bố mẹ, bây giờ cuối cùng đã có một mái ấm hạnh phúc, một gia đình trọn vẹn.
Một bữa ăn gia đình bình thường đã trở thành một bữa tiệc nhận con nuôi.
Ông cụ đích thân ra lệnh, tất cả những người giúp việc trong nhà phải kính cẩn chào Tạ Quế Anh.
Khi trở về sau bữa tối, Hứa Minh Tâm nghịch lọ nước hoa mà Tạ Quế Anh tặng nói: “Lần này có vẻ bố rất vui, em đã lâu không thấy bố cười”
“Chuyện của mẹ anh luôn khiến ông ấy lo lắng, nhưng bây giờ mây đen bay xa cuối cùng nhìn thấy một tia hy vọng nên ông ấy tự nhiên rất VUI.
“Chỉ là… anh cảm thấy rất bất ngờ khi ông ấy nhận bác sĩ Anh là con gái nuôi trong bàn ăn hôm nay”
“Bất ngờ? Bất ngờ gì vậy?” Hứa Minh Tâm có chút khó hiểu.
Cố Gia Huy mím môi mỏng, trong lúc nhất thời cũng không thể nói ra nguyên nhân.
Việc nhận con gái nuôi dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, vậy mà ông lại nhắc tới ngay trên bàn ăn một cách rất tình cờ, cũng không có vẻ gì là đắn đo suy nghĩ.
Điều này hoàn toàn không giống với phong cách làm việc của Cố Gia Bảo. Ông luôn hành xử nghiêm cẩn, xem xét mọi việc mình làm và thường ngầm hỏi ý kiến của họ.
Nhưng lần này… ông không hỏi ý kiến ai cả mà đã trực tiếp quyết định. Bởi vì cân nhắc đến thể diện của ông nên Cố Gia Huy mới đón ý nói hùa.
Còn anh hai thậm chí không có bất kỳ ý kiến nào, mà dường như họ có ấn tượng tốt về bác sĩ Anh.
Cũng có thể là do anh không thường xuyên đến nên không biết bác sĩ Anh là người như thế nào.
Một cô gái xuất sắc như vậy nhận làm con gái nuôi thì cũng có thể được tính là một lời báo đáp của họ.
Anh hy vọng… là do anh đã nghĩ quá nhiều.
“Làm sao vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của anh thì Hứa Minh Tâm không khỏi nhẹ nhàng lay động cánh tay của anh.
Anh nhanh chóng định thần lại, khẽ lắc đã đây là một chuyện vui vẻ, đáng để vui mừng”
“Bác sĩ Anh lớn như vậy rồi mà cứ bị giữ lại trong bệnh viện, ở lại cùng phu nhân một tất không rời, thật sự là cũng quá khó khăn. Khi bệnh tình của bà chủ ổn định thì cô ấy đã có thể có cuộc sống của riêng mình, cô ấy cũng nên tìm một người chồng tốt để phó thác cả đời. Nhà họ cố chúng ta cũng đã nợ cô ấy rất nhiều rồi, việc nâng cao thân phận của cô ấy cũng có lợi cho cuộc sống tương lai của cô ấy, đây cũng coi như là báo đáp đi.”
“Ừm, nhà họ Cố chúng ta đúng là đã nợ cô ấy rất nhiều. Nếu điều đó có lợi cho cuộc sống sau này của cô ấy thì nhà họ Cố đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
“Bác sĩ Anh trông không giống như một người theo đuổi danh vọng và tiền tài. Tính tình của cô ấy cũng hiền lành, dễ gần, sau này nhất có thể tìm được một một người bạn đồng hành tốt trong tương lai”
“Nó phụ thuộc vào ánh mắt của cô ấy như thế nào”
“Vậy thì mắt cô ấy chắc chắn không bằng em rồi, em đã mang người đàn ông tốt nhất trên thế gian thu về bên mình rồi, thật sự là quá giỏi!”
Cô không kìm được mà quay sang hôn một ngụm vào má mình anh.
“Anh đang lái xe đó, em đừng trêu chọc anh, em đang quấy rầy sự tập trung của anh”