Anh ta lòng đầy mong đợi, nhưng mà cũng không đợi được cô, mà là một đám người xấu xa.
Anh ta vốn cũng không mạnh mẽ bài xích thế giới này như vậy, cho dù ở Kettering gặp khó khăn thì anh ta vẫn tốt đẹp như cũ.
Anh ta không giỏi âm mưu, không biết đấu đá.
Ngay cả khi anh ta trở lại thành một người đàn ông thì cũng trước sau như một.
Trái tim anh ta… là thứ trong sáng nhất trên đời, không ai có thể so sánh được.
Nhưng mà lòng người trong sáng như pha lê ngày xưa đã dần dân trở nên u ám tối tăm, tâm tư âm trầm, lòng dạ ác độc dọa người.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh ta, sẽ không để những điều dơ bẩn của thế tục chạm vào anh ta.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
“Vậy thì cô cứ thể hiện sự thông cảm và chăm sóc tôi như mèo hay chó, đừng bỏ rơi tôi.”
Anh ta nở nụ cười, khó khăn thốt ra những lời này.
“Nhưng mà… anh sẽ không chịu được, anh bây giờ còn yếu, anh cần ấm áp!”
“Ở với tôi, đừng đi đâu cả, chỉ ở đây thôi”
Ở chỗ này nơi tôi có thể nhìn thấy, cơ thể tôi băng giá, nhưng mà trái tim tôi thì lại ấm áp.
Điều này anh đã chôn sâu trong lòng, không dám nói ra.
Tình yêu của anh ta vẫn luôn dẫn lại, anh ta xấu hổ mở miệng nói ra, thậm chí còn không có dũng khí để nói ra điều đó.
Lúc bắt đầu thì anh ta không miễn cưỡng mở miệng bởi vì biết mình không thể chiếm được, thậm chí anh ta cũng không muốn tạo gánh nặng cho cô.
Theo thời gian… những lời này đã trở thành rượu ngon nhất, nói không ra, nuốt cũng không xong, chỉ có thể ấp ủ ở đáy lòng, chỉ có thể tự mình say.
Thấy anh ta cứ khăng khăng thì Hứa Minh Tâm cũng sợ, cô sợ rằng tính khí anh ta thẳng thắn, sau khi cô đi thì anh cũng sẽ đi thật.
Cô đành phải tìm một số lá khô gần đó, hơi ẩm làm khói xanh bốc lên rất nhiều.
Cô liều mạng quạt lửa sự hun đến chỗ anh ta.
Nước mắt cô suýt nữa đã rơi xuống, nhưng mà động tác trên tay vân liên tục không dừng lại.
Anh ta đang đau thấu xương nhưng mà trái tim anh ta lúc này lại rất thỏa mãn, thỏa mãn với khoảng thời gian này.
Yên tĩnh, chỉ có hai người họ thật tốt.
Thời gian trôi qua, sắc mặt của Diên ngày càng xấu đi, người tái nhợt không còn chút máu, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cô đã cởi hết quần áo ra, quấn lên đầu gối anh ta để tránh cái lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Bản thân cô cũng đang rùng mình vì lạnh, cuối cùng thì nước mũi của cô cũng xuất hiện.
“Hắc xì!”
Cô hắt hơi một cái, rùng mình vì lạnh.
Lúc này thì Diên lấy quần áo đang choàng trên đôi chân của mình xuống.
“Cậu.”
“Tôi sợ rằng tôi chưa chết vì vết thương cũ tái phát thì cô đã chết cóng. Dù sao tôi cũng là đàn ông, tôi mạnh mẽ hơn cô một chút. Còn tật ở chân là vấn đề cũ, tôi không thể chết được, chỉ cần chống đỡ một chút sẽ qua”
“Tôi…tôi sẽ không chết cóng, tôi còn sống muốn đi ra ngoài.”
Cô xoa xoa mũi, giận dữ nói.