"Mấy hôm nữa Cố Tử Vị và Hứa An Kỳ kết hôn, em cũng phải tham dự. Đến lúc đó người đồng rối mắt, có thể tôi không ở bên cạnh em được, tôi cho Cổ Tử Vị bồi em."
"Ừ ừ, yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng là em gái của cô dâu, sẽ không có ai làm khó tôi đâu."
"Vậy là tốt nhất. Tôi đã chọn xong quà cho em rồi, đến lúc đó em đưa qua là được."
"Ù Ù!"
"Lễ phục trang sức giày đều đã chuẩn bị tốt rồi, tới lúc đó sẽ có nhà tạo hình chuyên nghiệp làm tạo hình cho em."
"Tiệc cưới chín giờ bắt đầu, buổi sáng ăn xong bữa sáng hãng đi."
"Ù Ù!"
Hứa Minh Tâm chỉ lo gật đầu ừ ừ, bản thân cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy, kết quả Cố Gia Huy đã nghĩ xong xuôi cho cô hết rồi.
Đúng là vị hôn phu hai mươi tư tốt!
Thứ sáu này chính là hôn lễ của bọn họ, truyền thông trắng trợn công khai, trừ cái này ra còn lôi Cố Gia Huy ra nhắc nhắc.
Cuộc gặp giai nhân bí mật trước đó bị vạch trần, nếu không phải tập đoàn J.C nương tay, tên phóng viên mà đưa tia giả đó đã phải hầu tòa.
Hóa ra đó hoàn toàn không phải giai nhân, mà là cô tư của nhà họ Cố, ở bên ngoài nhiều năm nay đã trở về.
Mọi người đều rất say mê đối với xu hướng tính dục của Cố Gia Huy, có người đoán anh thích đàn ông, có người đoán anh thích phụ nữ, mọi thuyết Xôn xao.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày cưới, Cố Gia Huy mặc bộ comle màu thẫm, bên trong phối với áo sơ mi màu trắng. Thắt cà vạt màu xanh đen làm cho con người trở nên nghiêm túc trang nghiêm, lại thêm một tia không dễ dãi.
Tóc ngắn trải ra sau, đường nét khuôn mặt rõ ràng, tuấn lãng phi phàm.
Mày kiếm giống như nhiễm mực vậy, sắc bén hất lên, lông mày có một chỗ trắng, thoạt nhìn cả người đều mang theo lệ khí, không dễ tới gần.
Lúc Cố Gia Huy không cười và nghiêm túc, sẽ làm người sợ hãi.
Nhưng Hứa Minh Tâm đã nhìn quen cái bộ dạng này của anh, cô sớm đã trầm mê với cái sắc đẹp này rồi, cô cảm thấy đẹp trai chết đi được.
Cô không kìm chế được nhìn ngốc luôn, Cổ Gia Huy bước đến chỗ cô, cô cũng không biết.
Đợi cô đụng vào tường mặt, anh vươn một tay bám vào gáy cô, tránh cho cô đụng vào vách tường.
Còn một tay còn lại, thì đặt ở trên đỉnh đầu cô.
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, giống như tiếng đàn cầm du dương êm ái.
"Tôi đẹp trai không?"
"Đẹp trai."
"Tôi và Lệ Nghiêm, ai đẹp trai?"
"Đều đẹp trai."
Cô ngốc nghếch nói.
Cố Gia Huy nghe vậy thì khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Tôi và Ngôn Hải, ai đẹp trai hơn?"
"Đều đẹp trai."
"Em trả lời quá qua loa, em không nói tôi đẹp trai nhất được hả?" Cố Gia Huy buồn bực nói.
"Nhưng mà... rõ ràng đều đẹp trai mà... đẹp trai theo mọi kiểu, tôi thực sự không phân ra được." Hứa Minh Tâm thật thà nói.
"Thế nếu tôi nói với em là, em và Trình Hoa xinh như nhau thì sao?"
"Thật sao? Tôi xinh như cô ta sao? Anh đây là đang khen tôi à?"
Hứa Minh Tâm có hơi hưng phấn.
Cố Gia Huy nghiến răng nghiến lợi, nói: "Hứa Minh Tâm, trong đầu em toàn là tương hồ à? Mau đi thay quần áo!"
"Sao đột nhiên lại trở nên hung dữ rồi?"
Hứa Minh Tâm lầm bầm, và còn có chút không hiểu, vừa nãy vẫn tốt mà!
Chẳng mấy chốc cô đã thay xong quần áo, váy lễ phục rất dài, Hứa Minh Tâm đã mặc riêng quần thu ở bên trong.
Bây giờ đã tháng mười hai rồi, thời tiết chuyển lạnh, nghe nói tuần sau còn có tuyết nữa.
Cô không thể vì phong cách, mà không cần nhiệt độ.