Kỷ Nguyệt Trâm tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không, vì sao cô ta lại cảm thấy ghen ty.
“Tôi còn có một cô em gái nhỏ hơn tôi tám tuổi. Bố mẹ tôi vốn thích con gái, nhưng đứa đầu lại là con trai, vô cùng thất vọng. Họ luôn muốn có thêm đứa nữa, nhưng đứa bé ấy tám năm sau mới có thể ra đời.”
“Quanh năm tôi phải đi huấn luyện ở bên ngoài, đi gìn giữ hòa bình biên giới năm này qua năm khác nên rất ít thời gian ở nhà. Bố mẹ không bao giờ quan tâm đến tôi, nhưng con bé lại nhớ tới người anh trai này.
Tuy tôi không muốn nhìn thấy con bé, nhưng thật ra…”
“Thật ra anh cũng rất yêu thương cô em gái này, nhưng lại không nghĩ ra cách để đối xử dịu dàng với cô ấy mà thôi”
Kỷ Nguyệt Trâm nhịn không được giúp anh ta bổ sung.
William ngước mắt lên có chút kinh ngạc mà nhìn đối phương.
Cô ta bày ra vẻ mặt vô tội đồng thời nhún nhún v: tôi như vậy, bởi vì tôi cũng có một người anh trai, anh ấy cũng là nghĩ một đăng nhưng lại nói một nẻo. Nhìn bề ngoài thì anh ấy bắt nạt tôi, nhưng tôi biết anh ấy thực sự yêu thương tôi. Anh ấy cũng giống như anh, là người không thể biểu đạt ra ngoài. Có thể đối với người ngoài vô cùng ôn nhu, nhưng đối với người thân của mình thì lại không có cách nào, không như là chính mình, không thể biểu đạt, có phải không?”
“Nghe cô nói như vậy, tôi rất muốn kết bạn với Kỷ Thiên Minh”
“Đừng. Anh quá nguy hiểm”
Kỷ Nguyệt Trâm thực sự bị dọa không nhẹ, liên tục xua tay.
William không khỏi sờ mũi mình, có chút bất đắc dĩ, xem ra danh tiếng bên ngoài của mình đã làm cho người ta xuất hiện bóng ma tâm lý.
“Chuyện gì xảy ra sau đó?”
Kỷ Nguyệt Trâm tiếp tục chủ đề vừa rồi, hỏi tiếp.
“Sau đó…”
William mím môi, thanh âm đột nhiên trầm đi vài phần.
“Sau này, con bé phải kết hôn, gả cho người anh em thân nhất của tôi, tôi phải thay đổi. Dù có những lời nhận xét khó nghe, đạo đức giả đến đâu, tôi cũng phải nói ra, những lời chúc phúc dành cho con bé.
Nhưng hôm tổ chức hôn lễ đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, con bé đã mất”
“Tôi chưa kịp nói ra những lời ấy thì đã nhìn thấy con bé chết trước mặt mình, không bao giờ quay lại nữa.”
Sắc mặt anh ta trở nên đờ đẫn, ánh sáng trong mắt dao động nơi nào cũng có thể thấy được nỗi đau mà anh ta đã phải chịu đựng.
Cô ta nhìn thấy bàn tay nắm chặt của đối phương, đột nhiên có chút đau lòng.
Cũng không biết bản thân là cảm động hay là cảm thấy đồng tình với khó khăn của người khác.
Giúp một tay đi.
Mọi người đều có lương tâm.
Cô ta lấy ra tất cả các công cụ, nhưng không thu hoạch được gì.
Kỷ Nguyệt Trâm có thể cảm giác được một chút linh hồn đang tồn tại, nhưng thực sự rất yếu, có thể trước đó em gái của anh ta đã từng ở đây nhưng có thể đã biến mất.
Ma thực chất là một loại năng lượng cơ thể, bởi vì nhiều nguyên do mà khi còn sống không bị biến mất, bởi vì một mối ràng buộc nào đó vẫn còn tồn tại.
Có thể ngay từ đầu người em gái luôn bám trên người William, nhưng thời gian càng lâu thì năng lượng càng yếu, biến mất hoặc tồn tại nên cô ta không cảm nhận được nữa chứ đừng nói đến việc có thể gọi được hồn của người đó nhập vào mình.
“Em gái anh, có lẽ không có ở đây”
“Cô nói cái gì?”