Ma xui quỷ khiến, cô ta vậy mà lại không khống chế được giơ tay ra, cẩn thận đặt trên lông mày anh ta, vuốt nhẹ.
Lông mày rất đẹp, mày kiếm như mực.
Cô ta không nhịn được vuốt vuốt.
Giữa hai lòng mày rất thẳng, cũng rất đẹp.
Cô ta không nhịn được lại vuốt vuốt.
Lông mi này tại sao lại dài thế chứ? Giống như cái quạt vậy.
Một đường vuốt xuống dưới, cảm thấy ngũ quan của anh ta vô cùng đẹp.
Cuối cùng, cô ta dừng lại trên đôi môi mỏng.
Sờ thấy lạnh lạnh, cảm giác kỳ lạ.
“Cũng rất đẹp”
Cô ta không nhịn được cảm thán nói.
Nhưng giây tiếp theo cô ta nhảy lên vì đau.
Bởi vì người nào đó đến mắt cũng không mở, lại cắn vào ngón tay.
cô ta.
Còn cắn không nhẹ, đau đến nỗi cô ta phải kêu lên.
“Này này này, anh làm gì vậy?”
Cô ta giống như một con mèo bị giãm vào đuôi vậy.
William thả ra, cô ta lập tức rút về không ngừng thổi thổi, vô cùng oán hận nhìn anh ta.
“Cô đang làm cái gì vậy? Sờ từ trên xuống dưới, nếu như tôi không tỉnh lại, không phải cô muốn sờ hết cơ thể tôi một lần đấy chứ?”
William đứng dậy rồi ngồi xuống một cách nghiêm tú, toàn thân anh ta toát ra một vẻ sắc nhọn, giống như một thanh kiếm sắc được tuốt khỏi vỏ vậy, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
“Tôi… tôi không có.”
Sắc mặt Kỷ Nguyệt Trâm xám xịt, hai má cô ta đỏ bừng, vành tại cũng đỏ lựng lên, như thể toàn bộ huyết mạch trong cơ thể đang dâng trào.
William nhìn dáng vẻ xấu hổ của Kỷ Nguyệt Trâm, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, anh ta không biết rằng người ở trước mặt mình đây là Kỷ Nguyệt Trâm hay là Charlotte.
Một người phương Đông, một người phương Tây, ngoại hình, dáng vẻ rõ ràng là không giống nhau.
Vậy nhưng anh ta lại thấy răng họ vô cùng giống nhau.
“Những lời tôi nói với Charlotte cô có biết không?”
“Hả? Tôi không biết, linh hồn trên người xảy ra chuyện gì bọn tôi cũng không biết. Hình như anh và em gái nói chuyện gì đó rất kích động đúng không? Tại sao tôi lại cảm thấy mắt mình sưng, vành mắt của anh cũng đỏ nữa”
Kỷ Nguyệt Trâm giả vờ ngốc nghếch, cô ta còn chưa nói hết câu đã bị William ngắt lời.
“Có những người vì biết quá nhiều chuyện mà chết”
Kỷ Nguyệt Trâm: Cô ta liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Cô ngủ cả buổi chiều rồi, chắc cũng đã đói, đi ăn chút gì đi”
“Tôi… tôi đã giúp anh hoàn thành nguyện vọng rồi, bao giờ anh mới thả tôi đi? Anh trai tôi còn đang đợi tôi nữa”
“Ngày mai cô có thể đi được rồi”
“Thật sao?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng, hận không thể nhảy cẵng lên.
William quay người rời đi, lúc đi đến cửa, dường như anh ta nhớ ra điều gì đó, nhưng không quay người lại, giọng nói đầy vẻ xa xăm.