Nó thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức khó mà nắm bắt.
“Cảm ơn em gái anh đã đến làm khách, tôi rất thích cô ấy.
Constantine, tiễn khách, nhất định phải đưa họ đến bờ an toàn”
“Thích? Anh thích em gái tôi? William, ý anh là gì? Anh nói rõ ràng cho tôi? Trên đời này có nhiều người phụ nữ ưu tú như vậy mà anh không thích, lại đi thích em gái tôi? Đầu óc anh có vấn đề không?”
Kỷ Nguyệt Trâm Sau khi hai người họ lên thuyền rồi, Kỷ Thiên Minh vẫn tiếp tục truy hỏi Kỷ Nguyệt Trâm rốt cuộc ở trên Đảo Sương Mù đã xảy ra chuyện gì, William có làm ra chuyện cầm thú gì không.
Kỷ Nguyệt Trâm chỉ đành thẳng thắn kể rõ mọi chuyện, William không hề có bất cứ hành động nào xúc phạm đến cô, tất cả chỉ là vì Charlotte mà thôi.
Kỷ Thiên Minh nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, ôn nhu dịu dàng như trước, không còn bộ dạng lo lắng sôt ruột như lúc nãy nữa.
“Anh nói rồi, em không có ngực, cũng chẳng có mông, lại không hiểu mấy chuyện tình cảm nam nữ, tính cách thì không tốt. Người như em, không có người đàn ông nào để ý đến đâu. Chỉ có anh trai em mới là người duy nhất ở bên em, nuôi em đến năm tám mươi tuổi cũng được”
Nuôi em đến năm tám mươi tuổi.
Câu nói này nghe rất quen tai.
Kỷ Nguyệt Trâm chợt nhớ rằng, William cũng từng nói như vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, nơi sâu nhất trong trái tim Kỷ Nguyệt Trâm dường như dao động, sau đó trái tim cô liền trở nên đau đớn.
Kỷ Nguyệt Trâm liền dơ tay lên che ngực, một cảm giác khó chịu ập đến, lồng ngực cô ta đau buốt.
“Em làm sao vậy?”
Kỷ Thiên Minh nhìn thấy sắc mặt Kỷ Nguyệt Trâm chợt xấu đi, liền nhíu chặt mày, lập tức bước đến đỡ cô ngồi xuống.
Anh ta vội vàng áp tay lên trán cô, thân nhiệt vẫn bình thường, không hề mắc bệnh.
“Có lẽ là do đói quá, lúc ở trên Đảo Sương Mù em luôn thấp thỏm lo âu, chắc chắn là ăn uống không ngon miệng. Cơ thể em vốn suy nhược, nếu như không chịu khó tẩm bổ, ăn uống điều độ, sức khỏe sẽ càng kém. Cũng chỉ có anh trai em đây không chê bai em mà nuôi em thôi.”
“Anh liệu sau này chúng ta có sinh ly tử biệt không?”
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn Kỷ Thiên Minh, đột nhiên cảm thấy anh ấy không hề đáng ghét.
Anh ta dùng cô để kiếm tiền, bắt nạt cô, sao cũng được.
Chỉ cần hai người họ ở bên nhau là là tốt rồi.
Chỉ sợ một ngày nào đó, hai người họ rời xa nhau, không thể gặp lại được nữa.
Vì vậy nhất định phải sống thật tốt, sống thật tốt là được rồi.
Giọng nói Kỷ Nguyệt Trâm vô cùng nặng nề, vang lên trong ngực anh ta.
Đôi mắt Kỷ Thiên Minh bỗng chốc trở nên vô cùng ấm áp, bàn tay to.
dày của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Kỷ Nguyệt Trâm, vén mấy sợi tóc mai trên trán cô, để lộ ra đôi mắt to tròn động lòng người.
“Không đâu, chúng ta sẽ không có sinh ly tử biệt, anh sẽ bảo vệ em.
Anh đã không còn bất kỳ người thân nào trên cõi đời này nữa rồi, vì vậy anh sẽ dốc hết toàn bộ sức lực bảo vệ em”
“Nhưng chẳng phải anh vẫn còn bạn gái sao? Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy cô thường ngày anh còn quan tâm bọn họ nhiều hơn cả em”
“Nhưng không ai có thể thay thế được vị trí của em” Kỷ Thiên Minh thấp giọng nói.
Nhìn vẻ bề ngoài có thể thấy Kỷ Thiên Minh là một người cẩu thả, lại có tính đào hoa, nhưng Kỷ Nguyệt Trâm lại không hề biết răng tất cả bạn gái của anh ta luôn có một đặc điểm nào đó giống với cô.
Người thì có mũi giống cô, người thì có miệng giống cô, còn có người có tính cách giống cô.