Hỏi đến câu hỏi mang tính lấy thông tin của Cố Gia Huy, Hứa Minh Tâm chuyển thẳng cho người được nói.
Ai cũng không dám ở trước mặt Cố Gia Huy, hỏi anh là anh thích đàn ông hay thích phụ nữ, trừ phi là sống quá lâu.
Mọi người tôi anh anh, anh nhìn tôi, ngơ ngác nhìn nhau.
Vốn tưởng là đã tìm được một quả hồng mềm, không ngờ lại khó đối phó như vậy.
"Thế... có thể mạo muội hỏi một chút về tiêu chuẩn kén chồng của cô Hứa không?"
"Tiêu chuẩn kén chồng á?"
Hứa Minh Tâm nghĩ nghĩ, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Cố Gia Huy.
"Đầu tiên là đẹp trai."
Cố Gia Huy ở cách đó không xe nghe thấy câu này, khuôn mặt hiện ra nụ cười đắc ý, anh nhìn Khương Tuấn rồi nói: "Nói tôi, đang nói tôi đấy."
"Còn phải giàu."
"Ừ, chính là tôi."
"Quan trọng nhất là thương yêu tôi!"
"Cô ấy vẫn là người hiểu tối nhất, nói hết ưu điểm của tôi ra rồi."
Cố Gia Huy cong môi cười nói, trong lòng là ngọt ngào.
Khương Tuấn bị nhét cẩu lương, tuyệt vọng muốn nhảy xuống biển.
"Quan trọng nhất là con người phải tốt, không có nhiều tâm địa gian xảo, đừng quá đấu đá. Hào môn... hy vọng cách xa ân oán nhà giàu, đơn đơn giản giản là tốt nhất."
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, khuôn mặt trầm xuống.
Khương Tuấn có chút đắc ý rồi, anh ấy đẩy Cố Gia Huy, rồi nói: "Ông chủ, đây cũng là nói anh à? Nếu cô Hứa biết mấy lần cậu Cố Tử Vi bị thương toàn là anh ngấm ngầm ra tay, không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ?".
"Còn nữa, ông chủ thường xuyên đối nghịch với cậu cả, dùng thủ đoạn không quang vinh cướp đi không ít vụ làm ăn, nếu có Hứa..."
"Khương Tuấn, nghe nói vùng biển này, có một chỗ cá biết cắn người. Mặc dù không đáng sợ như cá ăn thịt người, nhưng cắn một miếng, cũng phải rác da chảy máu. Hôm khác chúng ta đi câu, không biết thả người vào làm mồi câu thì sao nhỉ?"
Cố Gia Huy nhìn về phía mặt biển, ánh mắt bình tĩnh xa xăm, không mặn không nhạt nói.
Sau đó sâu kín chuyển ánh mắt, nhìn sang Khương Tuấn với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như đang thương thảo vậy.
Khương Tuấn chỉ cảm thấy cả người run lên, trái tim cũng lành lạnh.
"Ông chủ... vừa nãy tôi có nói chuyện sao?"
"Không nhớ nữa à?"
"Hình như tôi mất trí nhớ rồi."
"Vừa nãy cậu khen tôi."
"À à, đúng đúng đúng! Cô Hứa toàn nói về ông chủ, trong lòng cô ấy toàn là anh thôi!"
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Lúc này, sắc mặt Cố Gia Huy mới thoáng chuyển biến tốt đẹp, Khương Tuấn đằng sau thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau!
Cuối cùng phóng viên bên này đã tha cho Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm theo Cố Yên lên boong tàu.
ID
Cố Yên mỉm cười nói: "Biểu hiện lần này không tồi, những phóng viên này thích nói hươu nói vượn, cô cứng rắn một chút, bạn sẽ sẽ không dám như thế nữa. Hơn nữa bọn họ điển hình cho bắt nạt kẻ yếu, cô vừa nhắc tới nhà họ Ngôn và anh tôi, bọn họ liền ngậm miệng luôn!"
"Tôi... tôi cũng không biết vừa nãy tôi đã nói gì nữa, lời nói chưa qua đại não đã bật ra rồi. Ngộ nhớ có nói sau thì tôi chết chắc."
"Cô sợ cái gì, nói sai thì vẫn có người chống đỡ cho cô. Kia, nhìn chống đỡ cho cô đang nhìn cô kìa!"
Hứa Minh Tâm ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy Cố Gia Huy đang đứng trước gió, dáng người rắn rỏi trác tuyệt.
Thật đẹp trai.
Người đàn ông của cô đẹp trai thật đấy.
Cố Gia Huy đi tới, xoa đầu cô rồi nói: "Vừa nãy em thể hiện rất tốt, tối về có thưởng."
"Thật sao? Thưởng gì vậy?"
"Anh đích thân làm takoyaki cho em."